Ngôi Sao Trên Trời Của Anh

Chương 1


Sau khi cứu rỗi thành công nhân vật phản diện bệnh kiều, trước khi rời đi tôi đã ôm anh ấy và nói: “Em muốn kết hôn rồi.”

Lục Thời Yến im lặng, không đồng ý cũng chẳng từ chối, chỉ xoay người bước ra khỏi cửa.

Nhân lúc anh rời đi, tôi giả c.h.ế.t và trở về thế giới ban đầu.

Chưa kịp ngồi ấm chỗ, tôi nghe hệ thống cảnh báo:

[Nhiệm vụ công lược thất bại, xin lập tức quay lại khắc phục.]

Giây tiếp theo, tôi lại trở về thế giới trong tiểu thuyết.

Nhưng đã bảy năm trôi qua kể từ khi tôi rời đi, Lục Thời Yến giờ đã trở thành ông trùm quyền lực ở thành phố A.

Lúc này, anh vừa hất ngã một cô gái có khuôn mặt giống tôi đến chín phần:

“Gan to thật, dám dùng gương mặt của cô ấy để kết hôn với tôi!”

“Cô không biết cả đời này người tôi ghét nhất chính là cô ấy sao?”

1

Mọi thứ xoay mòng mòng, khi định thần lại tôi thấy mình đang ở khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố A.

Nơi đây được trang trí như tiệc cưới, bảng thông báo ở cửa ghi rõ ràng:

[Chú rể: Lục Thời Yến, cô dâu: Trình Tâm]

Tôi ôm n.g.ự.c than thở:

[Hệ thống, cậu thảnh thơi thật đấy, còn để tôi chứng kiến bạn trai cũ cưới người khác sao?]

[Mới về nhà có một ngày tôi còn chưa kịp vượt qua cú sốc chia tay đây này.]

Hệ thống: [Có người đưa đồ ăn cho cô kìa.]

Tôi lập tức thay đổi sắc mặt, vui vẻ nhận hộp kẹo cưới từ cô tiếp tân.

Chuyển nỗi đau thành cơn đói, ăn trước rồi tính sau!

Chà, một miếng sô cô la hạt phỉ to đùng.

Hệ thống thì thầm: [Ký chủ, Lục Thời Yến thật sự nghe lời cô rồi đó, lúc trước cô bảo kẹo cưới phải là sô cô la hạt phỉ, chứ không thích kẹo trái cây, anh ấy nhớ kỹ luôn.]

Tôi phẩy tay thờ ơ: [Hệ thống c.h.ế.t tiệt, im miệng, ngươi nói chuyện làm ta bực mình đấy.]

Sô cô la tan chảy trong miệng.

Chắc Lục Thời Yến bỏ muối vào kẹo, chứ sao ăn vào lại vừa mặn vừa ngọt thế này?

Một bà lão ngồi cạnh tôi đưa cho tôi khăn giấy: “Ôi chao, bây giờ các cô gái trẻ cảm thông giỏi quá, kích động đến mức khóc luôn rồi à?”

Bà nhìn chiếc nhẫn kim cương nhỏ trên ngón áp út của tôi, cười vui vẻ: “Cô bé phải học kỹ đấy, sắp đến lượt con có chuyện vui rồi.”

Tôi chỉ muốn nói: Bà ơi, chuyện vui không đến lượt cháu đâu, người cháu thích sắp cưới người khác rồi mà.

Không chịu nổi nữa, tôi che mặt chạy vào nhà vệ sinh khóc.

Khóc xong còn cẩn thận căn thời gian để mắt không sưng đỏ vì khóc quá lâu.

Mười phút sau, tôi lấy bộ trang điểm ra, từ từ sửa lại lớp makeup trước gương.

Hệ thống: [Ký chủ, cô thật sự quá kỷ luật, đúng là người duy nhất trong cả trăm người đã cứu rỗi thành công Lục Thời Yến!]

Tôi cau mày: [Nói rõ đi, tại sao cứu rỗi thành công rồi mà nhiệm vụ công lược lại thất bại?]

Hệ thống: [Không phải đã nói với cô rồi sao? Cứu rỗi thành công nhưng công lược thất bại, độ thiện cảm của Lục Thời Yến với cô hiện tại là -99.]

Tôi: [Sao lại thế được?! Tôi đối xử với anh ấy không tốt sao?!]

Hệ thống: [Ai bảo trước khi đi cô còn phát cho người ta tấm thẻ bạn tốt? Cô nói muốn kết hôn, anh ấy ra ngoài mua nhẫn, nửa đường lại nghe tin cô c.h.ế.t rồi. Lúc đó tôi đã khuyên cô chọn cách rời đi bình thường hơn, đừng làm gì kỳ quặc, nhưng cô lại nói cô thích cái kết bi thảm.]

Tôi: [Tôi biết lỗi rồi, tha cho tôi đi.]

2

Khi tôi trở lại tiệc cưới, nơi này đã trở nên hỗn loạn. Khách khứa đã sớm chạy tán loạn.

Cô dâu Trình Tâm quỳ trên mặt đất, mắt đẫm lệ, Lục Thời Yến không chút biểu cảm, rót ly rượu vang đỏ lên đầu cô ấy:

“Gan to thật, dám dùng gương mặt của cô ấy để kết hôn với tôi!”

“Cô không biết người tôi ghét nhất đời này chính là Lục Vô sao?”

Tôi sợ đến mức vội cúi xuống, trốn dưới gầm bàn.

Lục Vô…

Chính là tôi!

Trình Tâm ngẩng cao đầu bướng bỉnh, nước mắt lưng tròng: “Lục Thời Yến, anh rõ ràng đã đồng ý với cha tôi, đồng ý sẽ cưới tôi, sao bây giờ lại khiến tôi nhục nhã trước mặt mọi người?”

“Nếu anh thật sự ghét gương mặt này, sao lại đồng ý hả?”

“Ha.” Lục Thời Yến bật cười lạnh lùng, chẳng buồn nhìn cô ta thêm lần nào.

Hai vệ sĩ từ trong bóng tối bước ra, kéo Trình Tâm đi.

Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết của Trình Tâm: “Đừng động vào mặt tôi, tôi biết sai rồi, hãy nói với Lục Thời Yến, tôi không dám nữa.”

Chờ một lúc, một trong hai vệ sĩ quay lại, cung kính báo cáo với Lục Thời Yến:

“Ông chủ, mặt cô ấy đã được xử lý sạch sẽ rồi.”

“Có cần làm theo cách cũ không?”

Lục Thời Yến vẫn thản nhiên, không có chút phản ứng nào.

Hệ thống nói: [Ký chủ, tôi vừa điều tra được, trước Trình Tâm còn có năm người đã phẫu thuật thẩm mỹ giống cô để tiếp cận Lục Thời Yến.]

[Kết cục của họ đều giống nhau, đột nhiên mất tích, sau đó không rõ tung tích. Dữ liệu cho thấy bốn người đã chết, người còn lại đang ở châu Phi, tinh thần hoảng loạn, có lẽ đã phát điên.]

Tôi run cầm cập.

Chẳng phải tôi đã dặn anh ấy làm người tốt rồi sao?

Sao lại không giống một thanh niên gương mẫu chút nào thế này?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.