Người cha khốn nạn

Phần 1


Sau khi mẹ tôi qua đời, ba tôi nóng lòng muốn đưa đứa con gái ngoài giá thú của mình về nhà.

“Không lẽ chị không biết con gái ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế sao?”

Tôi gật đầu không phản bác mà nhìn em trai tôi.

Em trai tôi hút một điếu thuốc và cười khẩy:

“Nếu đứa con gái ngoài giá thú đó c..hết thì sao?”

—–

1

Trong đám tang mẹ tôi, người khóc buồn nhất chính là ba tôi.

Ông ta quỳ xuống đất trấn an tôi và em trai trong nước mắt nước mũi.

“Từ nay về sau ba sẽ là chỗ dựa của các con. Ba thề cả đời này ba sẽ không bao giờ kết hôn nữa.”

“Các con là những người thân yêu nhất của ba, ba sẽ vì các con mà điều hành công ty thật tốt, để các con không phải lo lắng.”

Những vị khách có mặt sau khi nghe điều này không khỏi vỗ tay tán thưởng sự “chân thành” của ba tôi.

Tuy nhiên, sau khi hứa hẹn, ông ta biến mất trong một tháng. Khi gặp lại, ba tôi nóng lòng muốn đưa đứa con gái ngoài giá thú của mình đến tận cửa nhà chúng tôi.

Những lời thề trong đám tang đã trở thành một trò đùa.

2

Tôi và em trai lạnh lùng nhìn vị khách không mời mà đến ở trước mặt.

“Nhiên Nhiên, Dương Dương, đây là em gái Cố Ái của các con. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ là một gia đình bốn người hạnh phúc.”

“Tiểu Ái, đây là anh, chị mà ba đã nói với con. Hai đứa đều rất tốt, các con hãy hòa hợp với nhau nhé!”

Cố Ái nhìn chúng tôi với ánh mắt mong đợi.

“Chào chị, chào anh, em là Cố Ái.”

Tôi và em trai từ lâu đã cảm nhận ba tôi được bất ổn và đã điều tra trước, ông ta nuôi người tình nhỏ và có một cô con gái riêng. Cố Ái sinh muộn hơn em trai tôi vài giờ. Trớ trêu là hai đứa được sinh ra ở cùng một tầng trong cùng một bệnh viện.

Không ngờ trước đây ba tôi lại có nhiều mưu mô như vậy!

Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái trông giống hệt ba tôi đang cười toe toét trước mặt.

“Ba này, ba tìm thấy chó, mèo ở đâu vậy? Từ trại trẻ mồ côi à? Không phải là mẹ tôi chỉ sinh ra hai người con là tôi và em trai sao? Em gái này ở đâu ra ? Con gái ngoài giá thú cũng xứng được là chị em với chúng tôi sao?”

Cố Ái khóc òa lên. Cô ta lôi ra một chiếc khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe mắt, giọng nghẹn ngào nức nở.

“Chị ơi, nếu em làm gì sai thì chị có thể nói thẳng với em. Tại sao chị lại nói như vậy? Ba, tất cả là lỗi của con, con đã làm chị giận, con không nên đến đây.

Vẻ mặt ba tôi đầy đau khổ.

“Chị con chỉ độc mồm độc miệng thôi, đừng ghi nhớ lời nói của nó.”

Cố Ái khẽ gật đầu và ậm ừ.

Em trai tôi sốt ruột đá vào ghế, gây ra tiếng động lớn.

“Thật xin lỗi, chị tôi không chỉ độc mồm độc miệng thôi đâu, khẩu xà tâm cũng xà luôn đấy, chị tôi không hề nói đùa.”

“Cô tên gì? Cố Ái phải không? Nhà này không phải muốn vào nhà là vào.”

Cố Ái sợ hãi ngã xuống đất, ôm đầu run rẩy. Ba tôi tức giận đẩy mạnh em trai tôi.

“Cố Dương, mày sao lại thế? Tao nuôi mày ăn học, mày lại trở thành cái thứ đầu đường xó chợ vậy hả?”

“Tiểu Nhiên, làm chị gái thì nên làm gương đi, em trai không hiểu chuyện, chẳng lẽ mày cứ để nó muốn làm gì thì làm sao?”

Tôi kéo em trai ra phía sau và đá Cố Ái.

“Cố Đức Vọng, ai cho phép ông đẩy em trai tôi?”

Tất nhiên, tôi không thể cứ đứng nhìn mà ra tay đẩy Cố Ái xuống. Cố Ái không kịp chuẩn bị, lăn nửa vòng như bánh xe, mặt đập xuống đất, phát ra mấy tiếng kêu lớn khác thường.

Ba tôi rất tức giận và nhìn tôi với ánh mắt ăn tươi nuốt sống.

“Thật là quá đáng. Cố Nhiên, mày đang cố làm gì vậy? Trong mắt mày còn có ba mày không? Hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học.”

Ông ta nhặt cây chổi trong góc rồi lao về phía tôi. Em trai tôi đứng trước mặt tôi và nắm lấy tay ba tôi.

“Không ai có thể làm tổn thương chị gái tôi, kể cả ông trời!”

Ba tôi nhất thời không thể cử động, mặt dần dần biến thành màu đầu lợn (màu lạ ghê, mà tác giả viết vậy, để vậy luôn đi). Theo quán tính, ông ta giật tay và lùi lại vài bước.

Tôi thấy nhẹ nhõm. Có vẻ như một vạn tệ đầu tư cho khóa tán thủ không phải là vô ích, võ thuật của em trai tôi giờ đã vượt xa bảng xếp hạng.

Cố Ái vội vàng đứng dậy, kéo tay ba tôi, lo lắng nói: “Ba, ba có sao không? Ba có muốn đến bệnh viện không? Cố Nhiên, Cố Dương, tại sao các người lại đối xử với ba như vậy? Đúng là bất hiếu!”

Ba tôi âu yếm xoa đầu cô ta. Tôi bật máy ghi âm điện thoại phát những lời ông ta nói trong đám tang.

“Ba, ai đã từng thề hôn nhân không có phản bội? Ba có xứng với mẹ không? Ông đối xử như vậy với Dương Dương và tôi vì người ngoài. Tôi biết mẹ tôi nhất định đau lòng đến mức nào.”

Loa điện thoại phát đi phát lại cùng với lời thề trong đám cưới của ông ta. Tôi đọc lại câu cuối cùng: “Nếu có phản bội, sẽ bị sét đánh, c..hết không không toàn thây”.

Vẻ mặt ông ta có chút tội lỗi.

Ba tôi Phượng Hoàng nam (Tiếng lóng trên Internet chỉ những anh chàng lớn lên ở nông thôn và có được chỗ đứng ở thành phố nhờ làm việc chăm chỉ), nếu không có mẹ tôi bây giờ không biết ông ông ta đang vác gạch ở công trường nào, có thể sẽ không có một xu dính túi.

Mẹ tôi mất, vì bà không lập di chúc nên tài sản đứng tên mẹ tôi thành ba phần. Ông ta có một phần, còn tôi và em trai tôi mỗi người một phần. Vì chúng tôi chưa trưởng thành nên tạm thời ông ta sẽ quản. Nếu không phải như vậy, ông ta sẽ không có gan đem đứa con gái ngoài giá thú của mình về nhà.

“Không phải như mày nghĩ, Tiểu Ái là ngoài ý muốn, lát nữa tao sẽ giải thích cho mày. Nói chung, Tiểu Ái là thành viên trong nhà này, mày nên chăm sóc em gái thật tốt.”

Ông ta nói vài câu rồi vội vàng rời đi.

“Đợi đã ba, con sống ở đâu?”

Cố Ái đưa tay ra nhưng không ai nắm lấy, cánh tay lúng túng lơ lửng trong không trung.

Chỉ còn lại tôi, em trai tôi và vị khách không mời mà đến này trong phòng khách rộng lớn.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.