1
Ta còn nhớ những chuyện đã xảy ra trước khi ta chết.
Ngày đó là sinh thần của ta, gió xuân ấm áp, trước đến nay phụ thân ta hiếm khi nói cười, nhưng hôm nay lại phá lệ nói muốn đưa ta đi dạo chơi ở vùng ngoại ô, thậm chí còn dừng xe ngựa giữa đường bảo gã sai vặt đi mua cho ta một chuỗi kẹo hồ lô.
Ta chưa từng ăn món ăn vặt dân gian này, lập tức trở nên vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy vẻ buồn bã trên mặt mẫu thân, ta ngoan ngoãn đưa kẹo hồ lô nói: “A nương, cho người ăn.”
Mẫu thân lập tức lệ rơi đầy mặt, ôm ta vào lòng, khóc với phụ thân: “Lão gia, ngài nhất định phải đưa Duyệt Nhi đến nhà nông sao? Ta thật sự không nỡ.”
Phụ thân không kiên nhẫn nói: “Quốc sư miệng vàng lời ngọc, kết luận ngày sau trưởng nữ Phó Duyệt sẽ mang đến tai họa cho toàn bộ Hầu phủ, quốc sư là nhân vật thế nào, lời hắn nói còn có thể là giả sao? Hiện tại ta chỉ đưa nó đến nuôi dưỡng ở nhà nông, giữ lại một cái mạng cho tai họa này đã là khoan dung hết mức rồi!”
Thấy mẫu thân vẫn không ngừng khóc, ông ta dịu giọng nói: “Như vậy đi, nếu nàng thật sự muốn một nữ nhi, đợi đưa nó đi, sau này ta sẽ tìm một đứa khác cho nàng.”
Mẫu thân bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, vậy tìm một người có bộ dáng giống với Duyệt Nhi đi…”
Sau đó ta không còn nhớ rõ nữa.
Ta chỉ nhớ ánh trăng đêm đó rất lạnh, xe ngựa chạy ở phía trước, ta đuổi theo ở phía sau.
Ta vừa đuổi theo vừa khóc, khóc đến khàn giọng, đầu váng mắt hoa, nhưng cỗ xe ngựa ở đằng xa không hề dừng lại một giây phút nào.
Ta nặng nề ngã xuống đất, khi ngẩng đầu lên, cỗ xe đã biến mất không dấu vết, một nam nhân xa lạ đang ngồi xổm trước mặt ta.
Đôi mắt hắn ta được che bởi một tấm lụa trắng rộng bằng ba ngón tay, mỉm cười, nhẹ nhàng đỡ ta dậy, nói: “Tiểu cô nương, cẩn thận.”
Ta vội vàng giơ kẹo hồ lô lên: “Ca ca, cầu xin ngươi, đưa ta về Định An…”
Ta chưa kịp nói xong thì kẹo hồ lô trong tay đã rơi xuống mặt đất.
Ta cúi đầu, nhìn cái tay hắn ta cắm vào ngực ta khó thể tin được.
Ngay lúc đó, ta nghe thấy tiếng ngón tay khuấy động trong da thịt mình.
Một lúc sau, ta ngã xuống vũng máu.
Ta chết vào ngày phụ mẫu ta bỏ rơi ta.
Chết vào ngày ta vừa tròn bốn tuổi.
2
Khi tỉnh lại lần nữa, thứ ta nhìn thấy không phải là âm tào địa phủ mà là một ngôi nhà tre yên tĩnh và trang nhã.
Ở giữa căn nhà tre có một nữ tử trẻ tuổi mặc áo màu chàm đang cầm một cuốn sách nhẹ nhàng lật giở, khi nghe thấy tiếng động của ta, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ngươi tỉnh rồi?”
Ta cố gắng cử động, nhưng toàn thân cứng đờ, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, quỳ lạy với nàng: “Cảm ơn… Ơn cứu mạng của tỷ tỷ.”
Nữ tử trẻ tuổi quay mặt đi, không nhận cái thi lễ này của ta.
Nàng nói: “Ta không có cứu mạng ngươi, ngươi cũng không thể coi là còn sống.”
Nàng nói nàng họ Triệu, là một thuật sĩ.
Ta chết vì bị tà ma ngoại đạo moi tim, sau khi chết oán khí khó tiêu tan, xác chết cứng nhưng không bị phân hủy, biến thành cương thi.
Khi Triệu thuật sĩ gặp ta, ta đang mơ hồ cắn cổ một con sói để hút máu.
Cảm nhận được hơi thở của người sống, ta lập tức thả xác sói xuống, hung hãn lao về phía Triệu thuật sĩ.
Sau đó bị nàng nhẹ nhàng chế phục.
Triệu thuật sĩ nói: “Ta vốn muốn thiêu ngươi để siêu độ, nhưng ngươi trời sinh là âm thể, lại thêm oán hận thâm sâu khó tiêu tan được, vừa lúc có một đóa hoa quỳnh đang nở rộ ven đường, hoa quỳnh là một thứ thuần khiết và thánh thiện, ta đã hái một đóa hoa quỳnh, đặt vào ngực ngươi, thi triển pháp thuật để đánh thức thần trí của ngươi.”
Ta nhìn xuống vị trí của trái tim của mình, vết thương đẫm máu ban đầu đã lành hẳn, không còn dấu vết của vết thương đẫm máu và dữ tợn.
Chỉ là trái tim đang đập ban đầu đã không còn nữa, hiện tại trong trái tim ta chỉ còn lại một đóa quỳnh hoa nhuộm màu máu oán hận.
Triệu thuật sĩ nói: “Khi oán hận của ngươi tiêu tan, máu trên hoa quỳnh sẽ biến mất, khi hoa quỳnh xuất hiện trở lại, ngươi có thể nhập vào luân hồi.”
Ta lẩm bẩm: “Liệu có ngày như vậy không?”
Khi nghĩ đến người phụ thân lạnh lùng, mẫu thân dối trá và tên yêu đạo ác độc kia, lòng oán hận trong ta trào dâng không thể kiềm chế, hoa cỏ xung quanh cũng héo úa vì oán hận của ta.
Triệu thuật sĩ thấy thế, im lặng thở dài: “Sẽ có một ngày như vậy.”
Mười ba năm sau, ngày này đã đến.
3
Ta vẫn chưa đổi tên, ta vẫn tên là Phó Duyệt, ta sống cùng Triệu thuật sĩ ở ngoại ô kinh thành.
Cho nên người của phủ Định An Hầu dễ dàng tìm đến ta.
Người đến là nữ sử bên người Hầu phu nhân, tuy là nữ sử, nhưng đầu lại đính ngọc trai, toàn thân đều là vải lụa, bà ta ngồi xe ngựa đi vào ngôi làng nhỏ ta tàn tạ của chúng ta, như một con hạc giữa đàn gà.
Bà ta không bước vào căn nhà tre nơi chúng ta ở mà nhẹ nhàng nói ở ngoài: “Phu nhân Hầu gia thương nhớ tiểu thư đã lâu, đặc biệt ra lệnh cho nô tỳ tới mời tiểu thư về nhà.”
Nói cũng kỳ lạ, trái tim của ta rõ ràng đã bị moi mất, nhưng vào lúc này, ta vẫn cảm thấy một cơn chấn động không thể giải thích được trong lồng ngực.
Ta biết cảm giác này gọi là phấn khích.
Ta kìm nén cảm xúc, nói: “Cho phép ta nói lời tạm biệt với tỷ tỷ.”
Mặc dù Triệu thuật sĩ ở chung với ta, nhưng nàng lại xuất quỷ nhập thần, khó biết được tung tích, ta định để lại một mảnh giấy cho nàng, nhưng phát hiện ra có thứ gì đó được đè ở dưới tấm chặn giấy trên bàn mà nàng thường sử dụng.
Ta lấy cái chặn giấy ra, nhìn thấy một tờ giấy bên dưới, trên giấy viết: “Bảo trọng.”
4
Ta đi theo nữ sử ngồi trên xe ngựa, đi qua cửa hông tiến vào phủ Định An Hầu.
Đang đợi ta không phải là Định An Hầu và Hầu phu nhân, mà là một nữ tử trông có bảy phần tương tự ta.
Nữ sử cung kính hành lễ với nàng, gọi nàng là “Đại tiểu thư.”
Đại tiểu thư tùy ý gật đầu, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm ta: “Ngươi là Phó Duyệt? Quả nhiên như lời mẫu thân ta nói, ngươi có chút giống ta.”
Ta không nói gì, chỉ nhìn nàng, nhìn Hầu phủ phú quý sang trọng.
Nữ sử nhíu mày, thấp giọng mắng: “Duyệt tiểu thư, ngươi thật vô lễ, đại tiểu thư nói chuyện với ngươi, ngươi nên cung kính trả lời.”
Đại tiểu thư giơ tay ngăn lại lời nói của bà ta: “Nàng lớn lên ở quê, không có ai dạy dỗ, không biết lễ nghĩa là chuyện bình thường.”
Nàng đến gần ta, thì thầm vào tai ta: “Ngươi đừng tưởng rằng ta chiếm lấy vị trí của ngươi, trong lòng ngươi và ta đều rõ, là phụ thân và mẫu thân không cần ngươi, bọn họ chủ động đến chọn ta, ngươi nên chấp nhận số phận của mình.”
Ta khẽ mỉm cười nói: “Đại tiểu thư lo lắng nhiều rồi, ta chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc thôi.”
Đáng tiếc cái tòa phủ Định An Hầu này lớn như vậy lại sắp tan thành tro bụi.
Đại tiểu thư cười lạnh nói: “Nhớ kỹ, ta tên Phó Anh, ngươi nên gọi ta là trưởng tỷ.”
Ta làm theo lời nói: “Trưởng tỷ.”
“Ta đến muộn rồi, hai tỷ muội tự đã trò chuyện rồi.”
Phó Anh cung kính hành lễ: “Gặp qua mẫu thân.”
Hầu phu nhân nhẹ nhàng đỡ nàng đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía ta lại lộ ra vẻ xấu hổ cùng do dự.
Vẻ mặt phức tạp này chợt lướt qua, sau đó bà ta lại mỉm cười dịu dàng, vừa định nói gì đó, ta mỉm cười gọi: “A nương, đã lâu không gặp.”
Hầu phu nhân cười mỉa mai: “Đúng vậy, thoáng cái đã mười hai năm, Duyệt Nhi đã lớn như vậy…”
Ta nói: “Đã mười ba năm rồi, a nương, người đã quên rồi sao? Ngày đó vừa lúc là sinh thần bốn tuổi của ta.”
5
Hầu phu nhân tùy ý nói một câu có lệ, sau đó bỏ chạy trối chết.
Nhưng trước khi đi, Phó Anh đã dặn người hầu chăm sóc ta thật tốt.
Nàng nhìn lại và nói với ta với ý nghĩa thâm sâu: “Ta cũng không phải người gay gắt gì, ngươi cũng không ở lại được mấy ngày, tới rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Ta biết ý của nàng.
Nhờ Triệu thuật sĩ, mặc dù ta là một xác sống không tim, nhưng hầu hết thời gian ta đều trông giống như một người bình thường.
Ta rất thân với nhóm thôn phụ trong ngôi làng, cũng thường nghe những giai thoại về các quý tộc ở trong kinh thành..
Ví dụ như đương kim thánh thượng không có con cái, Tấn vương là đệ đệ duy nhất của hắn ta lại là một kẻ ngốc; ví dụ như nữ nhi của Định An Hầu dung mạo xinh đẹp, hiền lương thục đức, được thánh thượng đích thân chỉ hôn làm vương phi của Tấn vương…
Địa vị của vương phi nhìn có vẻ được tôn kính, nhưng hoàng đế đã hơn năm mươi tuổi, trữ quân còn chưa quyết định, trong triều đã ngầm nổi lên sóng gió mãnh liệt. Khi thánh thượng băng hà, một thân vương ngu ngốc nhưng được kính trọng sẽ bị những cơn sóng lớn nuốt chửng trong tích tắc.
Phủ Định An Hầu không thể bị cuốn vào làn sóng trong triều này.
Cho nên đã tìm đứa bé kia trở về.
Một cô nương nhà nông lại có thể làm vương phi, đó là may mắn của nàng.
Về phần sau này nàng sống hay chết, cao quý hay ti tiện, tất cả đều phụ thuộc vào vận mệnh của chính bản thân nàng.
Ta gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Định An Hầu khi nói những lời này.
Ông ta xác thực đã nói như vậy
“Duyệt Nhi, vi phụ biết những năm gần đây thiệt thòi cho ngươi, cho nên khi thánh thượng nhắc đến mối hôn sự này, ta lập tức nghĩ đến ngươi.”
Trước mặt, Định An Hầu mỉm cười hiền lành nói: “Tấn vương tuy tuổi trẻ nhưng tính tình ôn hòa, là một thiếu gia tuấn tú rất xứng đôi với ngươi.”
Ta ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ im lặng nhìn ông ta không ngừng nói.
Ra tay từ chỗ nào thì tốt đây?
Mắt ta dừng lại ở ngực trái của ông ta, ta biết ở nơi đó có một trái tim đang đập mạnh, đang bơm máu tươi ấm áp đi khắp cơ thể.
Nhưng ngực ta lại trống rỗng, chỉ có một đóa hoa quỳnh nhuốm đầy máu oán hận.
Tại sao?
Ta đưa tay đến ngực trái của Định An Hầu.
Nhưng vào lúc này, ông ta lại nói: “Mối hôn sự này liên quan đến toàn bộ Hầu phủ, danh dự của Hầu phủ quan trọng hơn mạng sống của ngươi và ta.”
Tay ta lập tức khựng lại.
Ta ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Định An Hầu.
Thấy ta cuối cùng cũng phản ứng lại, ông ta gượng cười, nói: “Duyệt Nhi, ngươi hiểu không?”
Ta cũng cười nói: “Phụ thân, con bằng lòng gả vào phủ Tấn vương.”
Người chết như đèn tắt, trực tiếp giết ông ta thì chẳng thú vị gì.
Ta muốn những người này tận mắt chứng kiến những thứ bọn họ quan tâm nhất sụp đổ ngay trước mắt bọn họ.