Tôi và Ninh An cùng gặp tai nạn xe, một người chết một người bị thương.
Khoảnh khắc tỉnh dậy trên giường bệnh, mặt mẹ tôi đầy máu, khóc đến gần như phát điên.
Bà ấy không ngừng hỏi đi hỏi lại một câu: "Con là An An phải không? Là An An phải không?"
Tôi chỉ có thể im lặng rơi lệ, không thể cho bà ấy một câu trả lời.
Sau đó, bà ấy lột sạch quần áo của tôi, đuổi tôi đi, bảo tôi cút đi, vĩnh viễn đừng quay trở lại.
Tôi mặc đồ lót ra khỏi cửa, bà ấy đuổi theo, ánh mắt mang theo sự oán độc không thể che giấu.
Bà ấy nói: "Ninh Ý, tại sao lúc đó người chết không phải là mày?"