Dì ta làm thiếp ở phủ Quốc công.
Hồi trẻ dì ta cũng có chút nhan sắc, rất được Quốc công gia sủng ái.
Nhà ta mở một tiệm gạo ở kinh thành, cuộc sống của cả nhà cũng tạm ổn nhưng cha nương ta muốn ta gả cho một thư sinh, vì thương nhân thường bị người ta coi thường.
Ta được đưa đến chỗ dì ta.
Dì ta cũng rất thích ta, có lẽ vì dì không có con cái, giờ đã lớn tuổi, Quốc công gia không còn sức, cũng chẳng mấy khi đến viện của dì, khá cô đơn.
Dì ta rất nhiệt tình với chuyện hôn sự của ta.
Dì nói với ta: “Sơ Âm, dì nói cho cháu biết này, thà làm chính thất của một nhà thường dân, còn hơn làm thiếp của nhà giàu có. Cháu nhìn dì này, những năm đầu cũng được hưởng chút vinh hoa phú quý nhưng không được sinh con đẻ cái, cuối cùng lại thảm hại, làm cái gì cũng phải xem sắc mặt người khác…”
Ta cũng hiểu những lời dì nói.
Ai lại đi làm thiếp, để người khác bắt nạt cơ chứ.
Theo ta, phải tìm một thư sinh tính tình tốt, sau này có chức có quyền, ta làm chủ gia đình, không phải xem sắc mặt người khác, như vậy mới là cuộc sống tốt đẹp.