Người xa lạ

1


Ngày tôi ra tù, chồng tôi muốn ly hôn với tôi.

Hắn nói bạch nguyệt quang đã đợi hắn quá lâu.

Tôi cười lớn: “Anh còn cho rằng hai năm trước là tôi đã đẩy Tô Nhiễm khiến cô ta ngã cầu thang sao?”

Chồng tôi im lặng một lúc rồi nói: “Nhiễm Nhiễm không trách cô nữa.”

—-

1

Hai năm sau khi bị vào tù, tôi bước ra khỏi cổng trại giam với một cái túi vải. Đêm qua, các bạn tù bảo tôi đừng nhìn lại quá khứ nữa nhưng tôi không làm được. Sao có thể quên được khi tôi đã mất mát quá nhiều.

Tống Dục Minh đón tôi trên chiếc ô tô mới, tôi ngồi ở ghế phụ. Trong xe có mùi hoa cúc, tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác như đang ở một thế giới khác.

“Tôi muốn đi mua một ít quần áo.” Tôi ủ rũ nói, tôi đang mặc chiếc váy đỏ từ hai năm trước, lúc tôi bước vào tù.

Tống Dục Minh ậm ừ và đưa tôi rời khỏi nơi này.

Đến trung tâm mua sắm, tôi chọn một chiếc váy trắng, nhân viên hướng dẫn mua sắm khen là quá vừa vặn, tôi chỉ cười và nhìn chiếc váy rộng rãi trên người ở trong gương, tôi biết mình quá gầy, không phù hợp, nhưng dù sao thì tôi cũng đã mua nó rồi. Cũng giống như hồi đó, dù biết Tống Dục Minh có người khác trong lòng nhưng tôi vẫn cưới hắn.

Tôi là một người cố chấp.

Tống Dục Minh nhìn tôi, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó. Nếu như trước kia hắn hẳn là sẽ nói thẳng: “Tô Mạt, bộ váy này không hợp với em.”

Còn bây giờ, hắn không nói gì mà rút thẻ ra và thanh toán cho tôi.

Còn chiếc váy đỏ cũ đó… thật trùng hợp là cả tôi và Tống Dục Minh đã đều không muốn giữ nó nữa. Đó là bộ quần áo tôi mặc khi vào tù hai năm trước, nó được đặc biệt chuẩn bị cho sinh nhật của Tống Dục Minh. Lúc đó, tôi thấy chiếc váy đỏ đó đẹp đến nỗi chỉ nhìn một cái là lập tức trả tiền. Thật là trớ trêu. Cũng là nó, lúc đó cảm thấy đẹp bao nhiêu thì giờ lại xấu xí bấy nhiêu.

Sau khi trở về nhà, Tống Dục Minh ngồi bắt chéo chân, mím môi, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Chẳng bao lâu sau, hắn mở miệng với giọng điệu bàn bạc công việc: “Chúng ta sắp ly hôn và tôi đã thuê luật sư để phân chia tài sản. Nếu cô có bất kỳ yêu cầu nào, cứ thoải mái đưa ra”.

“Lý do?”

Dù biết lý do nhưng tôi vẫn muốn nghe hắn nói về nó.

“Nhiễm Nhiễm đã đợi tôi quá lâu rồi, tôi không muốn làm cô ấy thất vọng.” Hắn nheo mắt lại và tránh ánh mắt của tôi.

Tôi thấy trong mắt hắn dường như có sự đấu tranh.

Ngày đầu tiên tôi ra tù, chồng tôi đệ đơn ly hôn, tôi cũng không cảm thấy buồn. Có lẽ sự tổn thương từ hai năm trước đã khiến tôi trở nên tê liệt.

“Hai năm trước anh đã cho rằng tôi đã đẩy Tô Nhiễm khiến cô ta ngã cầu thang.” Tôi lẩm bẩm, không phải để giải thích mà là để nói ra một sự thật, một sự thật rõ ràng là tôi bị oan nhưng không thể phản kháng.

Tống Dục Minh im lặng một lát mới bình tĩnh nói: “Mọi chuyện đã qua rồi, Nhiễm Nhiễm không trách cô nữa.”

Đúng, Tô Nhiễm đã đạt được tất cả những gì mình mong muốn, vậy tại sao còn trách tôi chứ?

“Bố tôi yêu cô ta, anh cũng yêu cô ta. Sao cô ta lại phải trách tôi chứ?” Tôi cong môi, giọng lạnh lùng.

Rõ ràng mẹ Tô Nhiễm là tiểu tam, rõ ràng cô ta đã cướp bố tôi, chiếm giữ trái tim chồng tôi.

“Tô Mạt.” Giọng Tống Dục Minh trầm xuống, gọi tôi cả tên lẫn họ.

Tôi nhìn thấy sự khó chịu trong mắt Tống Dực Minh, không giống như lúc tôi mới cưới hắn, khi hắn say rượu ôm tôi và gọi tôi: “Tiểu Mạt”.

Thực ra tôi không thích cái tên của mình chút nào, nó giống như bong bóng vậy, quá mỏng manh dễ vỡ. Tên Tô Nhiễm lại rất hay, mặt trời mọc, nắng hướng lên trên, thảo nào mọi người đều yêu quý cô ta.

Nhưng tôi muốn dễ dàng ly hôn với Tống Dục Minh, hiện tại tôi không thể làm như vậy.

“Tôi không đồng ý ly hôn.” Tôi bình tĩnh nói.

Tôi không thể quên những ngày đêm trong tù. Tôi không thể quên khuôn mặt k..hốn nạn khi thành công của Tô Nhiễm. Tôi sẽ không bao giờ quên thái độ bảo vệ cô ta của Tống Dục Minh.

Tại sao tôi lại phải vào tù?

Chính Tô Nhiễm đã gài bẫy tôi, còn chồng tôi, Tống Dục Minh đã làm chứng trước tòa, hai người cùng nhau hợp tác để đưa tôi vào tù.

Vì thế– Cho dù không còn tình cảm với Tống Dục Minh thì tôi vẫn phải lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.

Tôi nói lời cuối cùng trước khi phiên toàn kết thúc.

Tô Nhiễm chỉ có thể làm tiểu tam!

2

Cuộc nói chuyện của tôi với Tống Dục Minh bị gián đoạn bởi một cuộc điện thoại, chuyện này chưa ngả ngũ.

Tôi biết cuộc gọi này là của Tô Nhiễm. Ngày đầu tiên tôi ra tù, cô ta đã nóng lòng thuyết phục Tống Dục Minh ly hôn với tôi. Từ nhỏ cô ta đã như vậy rồi, chỉ cần là cái tôi thích thì cô ta sẽ thèm muốn cái đó. Cô ta còn giúp mẹ mình đuổi mẹ tôi đi.

Tô Nhiễm rất giống mẹ cô ta, với bản tính hung ác săn mồi từ trong xương. Cuối cùng, hai mẹ con cô ta đã chiến thắng và có được bố tôi cùng tất cả những gì thuộc về tôi.

Nhưng, tôi không thể thua được, ít nhất là vì mẹ tôi. Bà quá đáng thương vì đã bị đuổi ra khỏi nhà, mắc chứng trầm cảm và tự kết liễu đời mình, c..hết một mình trong căn nhà trống.

…………


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.