Nguyện Mãi Bên Người

Chương 1


Ta là một tỳ nữ, khi tiểu thư lười biếng ta đứng canh, tiểu thư trèo tường ta kê thang, tiểu thư đánh người ta đưa ghế.

Về tinh thần trách nhiệm, nhìn khắp kinh thành này, khó có ai xứng đáng hơn ta trong vai trò một con ch.ó săn.

Là một nha hoàn bán thân, ta chỉ là một phụ kiện trong câu chuyện của tiểu thư, là một tồn tại không đáng kể trong lời kể của những người kể chuyện.

Nhưng ta chưa từng cảm thấy không cam lòng, tiểu thư tốt đẹp như vậy, được nhìn ngắm tiểu thư sống trọn vẹn cuộc đời này chính là điều hạnh phúc nhất đối với ta.

1

Thân phận là tiểu thư nhưng mệnh lại giống như nha hoàn.

Mỗi khi ta phạm sai lầm, Lý ma ma luôn lặp lại câu ấy, khiến ta không khỏi hoang mang. Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư, còn nha hoàn sinh ra đã là nha hoàn, rõ ràng là chuyện do trời định, sao có thể thay đổi được?

Năm ta vừa tròn sáu tuổi, ta bị người ta bán vào vương phủ. Hôm ấy, phụ thân hiếm hoi mua cho ta một xâu kẹo hồ lô, chỉ cho mình ta, không cho ca ca hay đệ đệ. Trước lúc rời đi, mẫu thân làm cho ta một tô mì lớn với hai quả trứng gà nằm trên mặt, đệ đệ thèm thuồng không chịu nổi, định dùng đũa tranh giành.

Mẫu thân nghiêm giọng quát: “Đó là phần của tỷ tỷ con.”

Đệ đệ ngày thường được cưng chiều, lần đầu bị trách mắng nên sững sờ không nói được lời nào.

Ta liền gắp một quả trứng đưa cho đệ đệ, mẫu thân định ngăn lại nhưng ta nhẹ nhàng nói: “Con ăn ít, thế này nhiều quá rồi.”

Mẫu thân ngạc nhiên nhìn ta, rồi đưa tay vuốt tóc, khẽ nói: “Con ngoan.”

Ta là con thứ trong nhà, trên có ca ca đang học hành, dưới là đệ đệ cách ta hai tuổi. Dù là trẻ con, nhưng ta luôn bị buộc phải trưởng thành sớm hơn so với tuổi.

Câu này là tỷ tỷ Vương Bàn Đệ ở nhà bên thường nói. Tỷ ấy cũng là con thứ hai trong nhà, nhưng dưới tỷ còn hai muội muội nữa, cả bốn tỷ muội đều trở thành người “ở giữa” trong gia đình, nhất là khi đệ đệ út vừa mới chào đời năm nay.

Vương tỷ ngồi trước nhà, vừa đan giỏ trúc vừa nói với ta và muội muội Niệm Đệ: “Đại tỷ năm nay sắp xuất giá rồi, cuối cùng cũng thoát khỏi cái nhà này.”

Ta hỏi: “Rời khỏi nhà rồi sẽ tốt hơn sao?”

Vương tỷ ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Phải gả cho người có lương tâm, sinh con trai thì mới gọi là tốt.”

Ta nhớ lại khi đệ đệ ta sinh ra, dù lúc đó ta chỉ mới bốn tuổi, nhưng tiếng thét đau đớn của mẫu thân và m.á.u đỏ đầm đìa lúc ấy vẫn khiến ta sợ hãi mãi không quên. Ta thì thầm: “Thế thì ta không muốn rời khỏi nhà đâu.”

Vương tỷ cười rộ lên, ôm lấy muội muội của mình và đùa: “Nếu thế thì Tiểu Quả sẽ thành đại cô nương không ai lấy, hàng xóm láng giềng sẽ bàn tán không ngớt cho mà xem.”

Không ai ngờ, người đầu tiên rời khỏi nhà lại là ta, nhưng không phải vì được gả đi với khăn hỷ che đầu, mà là bị bán với giá hai lạng bạc vào một gia đình giàu có để làm nha hoàn.

2

Năm văn tiền mua được một đấu gạo. Một ngàn văn tiền bằng một lượng bạc. Ta cố nhẩm tính nhưng vẫn không hiểu nổi mình đáng giá bao nhiêu đấu gạo.

Người mua bán ta là một phụ nhân béo lùn, mặt mày cau có. Bà ta thấy ta không khóc lóc gì khi bị bán đi, sắc mặt liền dịu lại: “Năm nay mùa màng không tốt, đừng trách phụ mẫu ngươi. Nếu ngươi không đi với ta, cả nhà đều phải chịu cảnh đói rét.”

Ta ngước đầu hỏi: “Nếu con ăn ít đi một chút thì không được sao?”

Chưa kịp để bà béo trả lời, trong phòng có một cô bé đột nhiên òa khóc: “Con muốn về nhà, con muốn mẫu thân…”

Các cô bé khác cũng lập tức khóc theo, khiến ta giật mình, không biết liệu mình có nên khóc cùng các nàng hay không. Bà béo quát lớn: “Đừng có khóc nữa, khóc nữa ta sẽ bán các ngươi vào thanh lâu!”

Các cô bé bị dọa sợ, lập tức im bặt, chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào.

Ta chậm chạp mở miệng hỏi: “Nếu họ đã không cần chúng ta nữa, tại sao chúng ta lại muốn trở về?”

Bà béo hài lòng, gật đầu nhìn ta: “Tuổi nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện. Các ngươi cũng vậy, nên sớm hiểu ra thì sẽ sớm được giải thoát. Ta là Béo Thẩm, không buôn bán thanh danh con gái nhà lành, các ngươi đều sẽ vào nhà giàu làm nha hoàn, nếu nhanh nhẹn và lanh lợi, tương lai các ngươi sẽ có ngày tốt.”

Từ khi sinh ra đến nay ta đều sống trong cảnh nghèo khó, không biết cái “ngày tốt” mà Béo Thẩm nói rốt cuộc tốt đến mức nào.

Béo Thẩm bước đi qua lại trong phòng, cẩn thận quan sát từng cô bé, những đứa xinh xắn đều bị bà kéo ra xếp riêng. Khi đến lượt ta, bà chỉ liếc mắt qua hai lần rồi bỏ qua: “Đứa nào xinh đẹp, đến tuổi sẽ được làm thông phòng nha hoàn cho các thiếu gia trong phủ. Đây chính là số mệnh tốt nhất các ngươi có thể đạt được.”

Nhìn vào mặt nước, ta thầm nghĩ, có lẽ ta chẳng có được cái số mệnh ấy. Khuôn mặt của ta nếu bị ném vào đám đông chắc cũng không ai nhận ra.

Bụng ta réo lên, không biết bát mì còn thừa ở nhà với quả trứng được giấu dưới đáy bát có bị ai phát hiện không. Nếu phụ mẫu thấy được, liệu họ có nhớ đến đứa con thứ hiểu chuyện nhưng thừa thãi này không, dù chỉ trong giây lát cũng được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.