Chỉ là bị nước cuốn trôi, chứ có ai thấy chàng chết trong nước đâu phải không?
Người sống phải thấy người, người chết phải thấy xác, không có tin tức chẳng phải là tin tốt sao?
Dù tự an ủi mình như vậy, ta vẫn không thể tránh khỏi cảm thấy bồn chồn lo lắng, thậm chí tính tình cũng trở nên tệ hơn nhiều.
Mẫu hậu thấy ta như vậy không ổn, liền đưa ta đến chùa Hàn Sương tịnh dưỡng.
Những ngày đó, ta mỗi ngày đều sao chép kinh Phật, ăn chay, thành tâm quỳ trước Phật tổ cầu nguyện.
Ta mong Hạ Yến trở về.
Nửa tháng sau, ta và mẫu hậu trở về cung.
Vừa xuống xe ngựa, đã có người đến báo.
“Nương nương, công chúa, đã tìm thấy phò mã rồi!”
Rất lạ.
Trước đây ta không tin Phật lắm, nhưng khi nghe tin đã tìm thấy Hạ Yến, ý nghĩ đầu tiên trong lòng ta lại là.
— Phật tổ phù hộ.
Ta cúi mắt nhìn người đó, mặt không đổi sắc dù Thái Sơn sụp đổ trước mắt, khẽ nói:
“Dẫn đường.”
Ngươi tưởng ta đã rèn luyện tâm tính trước mặt Phật tổ, và trở lại thành công chúa giữ thể diện đó sao?
Không phải vậy.
Ta đang giả vờ.
Ta nắm chặt tay, móng tay cắm vào thịt, hai chân run rẩy, gần như không thể đứng vững, mũi cay xè, gần như rơi lệ.
20
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài phủ công chúa, ta gặp được Hạ Yến.
Chàng mặc áo vải mỏng, thân hình gầy gò, hai mắt bịt vải trắng, ngồi một mình trên xe lăn.
Ta gần như không dám nhận ra chàng, đứng cứng đờ cách đó vài bước, nước mắt đã kìm nén suốt đường bỗng tuôn rơi.
Ta từng bước đi đến trước mặt chàng, nửa quỳ xuống, nắm lấy tay chàng đặt trên xe lăn.
Chạm vào tay lạnh giá, cả xương cốt cũng lạnh.
Hạ Yến mơ hồ nghiêng đầu.
“Ai vậy?”
Giọng chàng hơi khàn.
Ta cố gắng nhếch môi.
“Hạ Yến, là ta đây, Văn Nghi.”
Ta đặt tay chàng lên má mình, khẽ hỏi.
“Ngay cả ta cũng không nhận ra sao?”
Hạ Yến không nói gì, chỉ vuốt ve má ta vài lần.
Chàng chạm vào má ta đã ướt đẫm, chạm vào hàng mi ta còn đọng giọt lệ.
Liền như bị phép thuật định thân, không dám động đậy.
Một lúc sau, chàng mới nói.
“Ta không về đúng hẹn, khiến nàng phải khóc, thật có lỗi.”
Ta lắc đầu, vạn mối tơ vò, nghìn lời muốn nói, đều như bông gòn nghẹn ở cổ họng.
Dù ta luôn nghĩ chàng về là tốt rồi, nhưng ta muốn không phải là một Hạ Yến như thế này.
Ta muốn một Hạ Yến khỏe mạnh bình an.
Ta úp mặt vào đầu gối chàng, nghẹn ngào không thôi.
“Hạ Yến, mắt ta đau quá.”
21
Sau khi được chăm sóc, Hạ Yến uống thuốc rồi ngủ thiếp đi.
Ta đắp chăn cho chàng, sau đó đứng dậy đi đến thư phòng.
Ca ca đã chờ sẵn ở đó.
Huynh ấy đã phụ tá phụ hoàng xử lý chính sự nhiều năm, vì vậy, khi quan lại địa phương báo đã tìm thấy Hạ Yến, ca ca đang ở cạnh phụ hoàng.
Huynh ấy nghe xong liền đến nói cho ta biết.
Ta rót thêm trà cho huynh ấy, ngồi xuống chiếc ghế hoa lê vàng ở một bên, im lặng lắng nghe.
Sau khi Hạ Yến bị cuốn trôi bởi lũ, may mắn thay, chàng đã bị một tảng đá lớn chặn lại.
Chàng ôm lấy tảng đá, gắng sức leo lên bờ, nhưng sau đó đã chìm vào hôn mê.
Một người đồ tể đi qua khu vực đó đã cứu được chàng.
Người đồ tể tên là Trương Vũ, cha mẹ đều đã qua đời sớm, hiện tại chỉ sống cùng muội muội nhỏ kém ba tuổi, tên Trương Yến.
Trương Vũ cõng Hạ Yến về nhà. Trương Yến thấy dáng vẻ của Hạ Yến không tầm thường, mặt mũi toát lên sự quý phái, vừa gặp đã động lòng.
Nàng ta chăm sóc Hạ Yến trong vài ngày, đợi đến khi Hạ Yến tỉnh dậy, nàng ta liền ngại ngùng hỏi:
“Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp, chàng có muốn cưới ta không?”
Tất nhiên, Hạ Yến đã từ chối khéo.
Chàng nói bản thân đã có gia đình, không thể cưới thêm vợ.
Trương Vũ nói: “Chuyện này có gì khó? Ngươi bỏ vợ là được. Muội muội ta là người xinh đẹp nhất làng, chắc chắn không thua kém gì phụ nhân trong nhà ngươi.”
Hạ Yến vẫn lắc đầu.
Chàng nóng lòng trở về kinh, chỉ nói với huynh muội họ, ơn cứu mạng, sau này nhất định sẽ có hậu tạ.
Trương Vũ mặt mày cau có, tỏ ra cực kỳ khó chịu.
Nhưng Trương Yến lại không quan tâm, nói: “Nếu đã vậy thì thôi.”
Nàng ta giữ chàng lại: “Hãy ở lại thêm một đêm nữa, ngày mai ta chuẩn bị ít lương khô, chàng mang theo lên đường, cũng tiện sớm trở về nhà.”
Hạ Yến quả thật vẫn còn rất mệt, vì vậy đã cảm ơn hai người họ rồi ở lại thêm một đêm.
Chính trong đêm đó, Trương Yến đã bỏ thuốc mê vào thức ăn của chàng.
Khi Hạ Yến mê man ngủ say, Trương Vũ và Trương Yến đẩy cửa phòng chàng ra.
Trương Vũ hai tay cầm một khúc gỗ chắc chắn, dùng lực đập mạnh vào hai chân của Hạ Yến.
Hạ Yến đau đớn tỉnh lại ngay lập tức.
Chàng gượng chống tay, muốn gượng dậy chống cự.
Nhưng Trương Yến cũng ở đó, nàng ta vặn tay chàng ra sau lưng, ghì thật chặt, khiến Hạ Yến không thể cử động.
Nàng ta thường làm việc nặng nhọc, sức mạnh rất lớn, trong khi Hạ Yến lại trúng thuốc mê, lúc này không thể thắng nổi nàng ta, chỉ có thể chịu đựng từng đòn giáng mạnh xuống.
Cho đến khi đôi chân của Hạ Yến đầm đìa máu, nhuộm đỏ cả ga giường, Trương Vũ mới thoả mãn ném khúc gỗ xuống.
Hắn lấy mũi chân đá vào người Hạ Yến, nhổ một bãi nước bọt.
“Đồ không biết điều, muội muội của Trương Vũ ta để mắt đến ngươi là phúc của ngươi, ngươi còn dám từ chối?”
Hai kẻ này tính tình vô cùng vặn vẹo, không thể chung sống.
Khi Hạ Yến nhận ra điều này, chàng đã không còn đứng dậy được nữa.
22
Từ đó trở đi, hai người bọn họ liền giam giữ Hạ Yến trong nhà.
Chúng xem chàng như một cái bao cát, hễ có chuyện không vừa ý là lại đánh đập.
Một ngày nọ, khi Trương Vũ bán thịt cãi nhau với người khác, về nhà liền đóng cửa lại, túm tóc Hạ Yến, kéo đầu chàng đập mạnh vào góc bàn.
Vừa đập, hắn vừa nói những lời thô tục độc địa.
Đầu Hạ Yến đau nhức, máu chảy xuống, che khuất cả hai mắt chàng.
Chàng lại hôn mê một ngày, khi tỉnh dậy thì đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Ban đầu, Hạ Yến cắn răng chịu đựng là vì chàng nghĩ bản thân nhất định sẽ được cứu, hơn nữa chàng đã hứa với ta sẽ trở về.
Nhưng sau khi mất đi đôi chân, bây giờ lại mù lòa.
Trong mắt Hạ Yến, điều đó chẳng khác gì với tàn phế.
Cho dù có được cứu thì sống cũng còn có ý nghĩa gì?
Nhưng đời người không ai đoán trước được.
Ngày hôm sau, một ngày nắng đẹp, khi Hạ Yến quyết định tự kết liễu cuộc đời, Trương Yến đột nhiên nổi hứng, khi đi chợ mua phấn son liền dẫn chàng theo.
Triều đình đã tìm người suốt mấy tháng, dung mạo của Hạ Yến đã khắc sâu vào trí nhớ của bọn họ.
Hai người vừa đến chợ liền bị quân lính bao vây.
Sau đó, Hạ Yến được đưa về.
Trương Vũ và Trương Yến bị bắt và giải về kinh, chờ xử lý.
Câu chuyện tưởng dài nhưng thực ra chỉ tóm gọn trong vài lời.
Ca ca kể xong, trong phòng chỉ còn lại sự im lặng.
Huynh ấy đợi một lúc, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Tiểu Nghi, muội nói gì đi.”
Ta biết nói gì đây?
Ta chống tay lên trán, điều chỉnh lại tâm trạng, rồi đáp:
“Giết đi.”
Thiên đao vạn mã, ngũ mã phanh thây, thế nào cũng được.
Chỉ cần đừng để họ sống nữa.
23
Ta giao toàn bộ việc xử lý huynh muội Trương gia cho ca ca, còn bản thân thì tập trung chăm sóc Hạ Yến.
Sức khỏe của chàng yếu đi rất nhiều.
Ta đã mời ngự y đến xem, đổi đến mấy vị danh y.
Họ đến rồi lại đi, kê một vài toa thuốc để điều dưỡng cơ thể, nhưng không thể chữa lành được đôi chân cùng đôi mắt của Hạ Yến.
Ta nói với Hạ Yến: “Không sao đâu, sau này ta sẽ làm đôi mắt, làm đôi chân của chàng.”
“Những thứ chàng muốn nhìn, ta sẽ miêu tả cho chàng nghe. Những nơi chàng muốn đến, ta đều sẽ cùng chàng đi.”
Đôi mắt Hạ Yến vô hồn, nhưng chàng nói được, chàng nói sẽ cố gắng dưỡng bệnh, bảo ta đừng khóc nữa.
Cuối cùng, chàng khẽ hôn lên trán ta.
Giọng nói rất nhẹ.
“Mọi chuyện đều nghe theo nàng.”
Cứ thế, chúng ta sống ngày qua ngày.
Ta bắt đầu đọc một vài cuốn sách y thuật, từ những điều cơ bản, học cách xoa bóp trán, xoa bóp bắp chân cho Hạ Yến.
Ta kể cho chàng nghe những bông hoa đã nở trong sân, kể về những chú cá chép nhỏ với đủ sắc màu trong hồ sen, kể về trăng đêm nay tròn hay khuyết, kể sao trên trời ra sao.
Chẳng bao lâu, Hạ Yến đã trở nên vui vẻ hơn, không còn u uất nữa.
Ta còn vui hơn cả chàng, nghĩ rằng mọi thứ đang dần tốt đẹp lên.