1
Dưới sự thúc giục của bố mẹ chồng, vết mổ của tôi còn chưa lành hẳn mà đã phải cố gắng đi làm trở lại.
Hai ông bà vui mừng hứa sẽ chăm con giúp tôi.
Mỗi ngày, tôi phải vắt sữa mẹ rồi để vào tủ đông, dặn bà lấy ra hâm nóng cho con uống khi đói.
Tôi luôn cố gắng vắt đủ sữa vì lo con gái mới sinh của mình không đủ dinh dưỡng.
Nhưng càng ngày, tôi thấy sức khỏe và sắc mặt của con bé dần kém đi.
Con khóc yếu dần, và trên cơ thể còn xuất hiện những vết lằn nhẹ, giống như bị cấu.
Tôi lo lắng, nghi ngờ hai ông bà vì con là con gái nên cố tình đối xử tệ bạc.
Trước đó, trong lúc mơ màng ở bệnh viện, tôi đã nghe mẹ chồng phàn nàn vì sinh con gái.
Từ khi họ chuyển vào nhà với lý do chăm sóc tôi ở cữ, mọi chuyện ngày càng rắc rối.
Họ nấu canh gà cho tôi nhưng lại bỏ rượu vào, nếu tôi không uống thì bị mắng là không biết quý trọng công sức của bà.
Nếu không có chồng ở giữa hòa giải, cuộc sống của tôi chắc còn khó khăn hơn.
Lần này cũng vậy, dù tôi đã nhắc hai lần về tình trạng của con, nhưng bà chỉ gạt đi và bảo tôi không biết điều.
Bà còn nói trẻ con không cần chiều chuộng quá và trách tôi kiếm chuyện khi bà đã cực khổ chăm sóc con cả ngày.
Không thể chịu đựng thêm, tôi lắp camera trong nhà và xin nghỉ một ngày để điều tra rõ ràng.
Hôm đó, tôi giả vờ ra ngoài như mọi ngày nhưng thực ra trốn ở công viên gần đó để theo dõi camera.
Ban đầu mọi thứ có vẻ bình thường. Bố chồng xem TV, mẹ chồng lướt điện thoại, còn con gái tôi ngủ ngoan.
Nhưng không lâu sau, con bé tỉnh dậy và bắt đầu khóc.
Phải mất vài phút, bà mới miễn cưỡng đứng dậy, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa.
Bà bước đến tủ đầu giường và… lấy ra một hộp sữa bột!
Tôi c//hế//t lặng khi thấy bà lấy bình sữa chưa rửa từ hôm qua, đổ bột sữa vào, lắc mạnh rồi nhét vào miệng con.
Con bé vừa uống đã nôn ra ngoài.
Những gì tôi đã dặn về cách chăm sóc trẻ sơ sinh, bà đều phớt lờ.
Bà cáu kỉnh lau đại vài cái trên áo con bé rồi quát: “Không muốn uống thì nhịn đói đi!”
Bà đặt con xuống và chạy vào bếp, còn tôi thì căm phẫn muốn lao ngay về nhà.
Nhưng những gì xảy ra sau đó khiến tôi thực sự kinh tởm.
Bà mở tủ lạnh, lấy sữa mẹ tôi vắt ra, hâm nóng rồi rót vào cốc…
Và đưa cho bố chồng tôi uống!
Bố chồng đón lấy cốc sữa một cách tự nhiên và uống với vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Rõ ràng, đây không phải lần đầu họ làm việc này!
Không lạ gì khi sức khỏe của con gái tôi ngày càng tệ đi.
Tôi nuốt cơn buồn nôn, chạy thẳng về nhà.
Tôi muốn xông vào phòng bà ngay lập tức, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, ôm con bé lên và kiểm tra bình sữa.
Nhìn vào bình, lửa giận trong tôi bùng lên.
Tôi quay lại chất vấn: “Bà chăm cháu kiểu gì mà bình sữa không thèm rửa? Và đây là cái gì?”
Bà thản nhiên đáp: “Rửa rồi! Trong bình chẳng phải chỉ có sữa thôi sao?”
Tôi nhìn vào lớp cặn dưới đáy bình và hỏi: “Sữa mẹ mà lại có cặn thế này à?”
Lúc này, tôi thoáng thấy bố chồng đang lén mang cốc sữa vừa uống vào bếp để rửa.
Tôi chặn lại, giật lấy cốc và hỏi: “Sữa mẹ của tôi đâu? Đây mới là thứ ông bà cho con tôi uống, đúng không?”
Bố chồng nghiêm mặt: “Tôi cần bổ sung canxi, uống tí sữa thì có làm sao?”
Tôi lạnh lùng đáp: “Nếu ông cần bổ sung canxi thì đi mua sữa ngoài! Sao lại uống sữa của cháu gái?”