Phu nhân muốn cho đại công tử chọn thê tử, các tiểu thư trong kinh thành đều rục rịch muốn thử sức.
Lúc này ta đang nướng cá, hương thơm bay ngào ngạt, Đoàn nhũ mẫu nhìn ta, chỉ biết thở dài:
“Trong phủ một khi đã có nữ chủ tử, ngươi sẽ không còn ngày ngày sung sướng nữa đâu, còn tâm trạng mà ăn cá.”
Ta gặm đuôi cá, hưng phấn nhìn Đoàn nhũ mẫu:
“Chọn tiểu thư nhà nào? Ta có thể cầu xin nàng ấy khai ân thả ta đi được không?”
Đoàn nhũ mẫu chỉ vào cái bụng đang nhô lên của ta, bảo ta đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.
Ta cảm thấy, mơ thì vẫn phải mơ, lỡ đâu thành hiện thực thì sao?
01
Ta tên là Tú Hòa, vốn là một nha hoàn bình thường trong Dương phủ.
Nhưng bốn tháng trước, vào một đêm trăng mờ gió lớn đại thiếu gia Dương Chi Cẩn loạng choạng trở về từ bên ngoài.
Đại công tử vốn là người luôn tự kiềm chế, lễ độ, ngày hôm đó không biết bị yêu ma quỷ quái nào nhập vào, thế mà lại đè ngã ta – người đang trải giường xuống.
Đêm đó, ta cào tám đường trên mặt đại thiếu gia, đại thiếu gia “xử” ta bốn lần.
Sau một đêm kinh hồn động phách, đại thiếu gia có thêm một thị thiếp, còn ta cũng không thể tiếp tục làm một nha hoàn bình thường được nữa.
Ta trở thành nha hoàn thông phòng của đại thiếu gia.
Từ đó về sau, đại thiếu gia cứ thấy ta là đi đường vòng.
Đại thiếu gia không để ý đến ta, ta cũng vui vẻ nhàn nhã, cầm tiền tiêu vật của thị thiếp, ngày ngày ăn ngon uống say, không cần làm việc mà còn có người hầu hạ, thỉnh thoảng còn nhân lúc đại thiếu gia không có ở đây, lẻn vào thư phòng của chàng, lén xem thoại bản mà chàng cất giấu.
Điều khiến ta kinh ngạc là, loại nam nhân cổ hủ nghiêm túc như đại thiếu gia, vậy mà cũng lén lút xem thoại bản, hơn nữa cách hai ngày chàng lại mua thêm một quyển mới.
Nhưng chàng xem hay không cũng không phải chuyện của ta, dù sao ta cũng được xem ké nên rất chi là vui vẻ.
Ta cứ nghĩ cuộc sống sẽ cứ thế trôi qua êm đềm, cho đến trước khi đại thiếu gia cưới thê, kiếm cớ cho ta mấy trăm lượng bạc rồi đuổi ta đi.
Nhưng không ngờ tới!
Ta có thai.
Trời đánh, tức ch/3t ta rồi.
02
Sau khi có thai, thân phận của ta càng trở nên tế nhị.
Ta khuyên nhủ phu nhân, nói đại thiếu gia chưa cưới vợ, nếu truyền ra ngoài việc chàng có một nha hoàn thiếp thân đang mang thai, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của chàng.
Hơn nữa, chàng còn là tài tử thanh liêm nổi tiếng trong triều.
Phu nhân rất hài lòng với thái độ của ta, lập tức thưởng cho ta năm trăm lượng bạc, để ta đến trang tử ở, hứa hẹn mấy năm nữa, đợi đại thiếu gia thành thân rồi sẽ đón ta trở về.
Ta vội vàng xua tay, tỏ vẻ hiểu chuyện: “Không cần đón nô tỳ trở về, nô tỳ tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình và tiền đồ của đại thiếu gia.”
Phu nhân càng thêm cảm động, lại cho ta thêm một trăm lượng.
Hôm đó ta liền xách theo bọc đồ đến trang tử.
Cuộc sống ở trang tử còn tự do hơn ta tưởng, trước sau có hai trăm mẫu đất, xanh mướt một màu, sau nhà còn có một dòng suối nhỏ, cá bơi trong nước đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đoàn nhũ mẫu – người chăm sóc ta, vốn tưởng rằng ta sẽ khóc lóc ỉ ôi, không ngờ sau khi ta đến lại giống như khỉ về rừng, bà ấy ngược lại rất kinh ngạc.
“Ngươi không lo đại thiếu gia cả đời không đón ngươi trở về sao?”
Tốt nhất là cả đời đừng đón ta trở về, ta mới không muốn làm nha hoàn thiếp thân!
Cuộc sống ở trang tử thật sự quá thoải mái, nhưng ngày tháng tốt đẹp trèo cây mò cá của ta chưa được bao lâu, đại thiếu gia đến.
Lúc chàng đến, ta đang ngồi vắt vẻo trên cây hái dâu tằm, vừa hái vừa ăn, ăn đến nỗi cả mặt đều là nước dâu đen tím.
Đại thiếu gia ngẩng đầu nhìn mặt ta dính đầy mặt nước dâu, ta cúi đầu nhìn ma/u chảy ròng ròng trên n.g.ự.c chàng.
“A, đại thiếu gia.” Ta vẫy tay với chàng.
Đại thiếu gia mấp máy môi, ngã vật xuống đất.
Ta gọi Đoàn nhũ mẫu đến, hai người tốn rất nhiều sức lực, mới kéo được đại thiếu gia về nhà, ta thề, chuyện này là chuyện vất vả thứ hai mà ta làm từ khi xuyên không thành nha hoàn.
Chuyện vất vả nhất là đêm bị đại thiếu gia “xử” bốn lần đó.
Vai và n.g.ự.c của đại thiếu gia đều trúng tên, chàng còn không cho chúng ta mời đại phu, vì vậy ta đành phải tự mình ra tay.
Phải nói là trước đây tuy là bác sĩ, nhưng đây là lần đầu tiên ta tự tay rút tên ra cho người ta như này.
May mà, đại thiếu gia thân thể cường tráng, sau hai ngày sốt cao thì tỉnh lại.
Chàng hỏi ta, là ai trị thương cho chàng, ai thay quần áo cho chàng.
“Nếu ngài hỏi về việc trị thương, đó là nô tỳ…”
“Vậy thay quần áo thì sao?”
“Thay quần áo, cũng là nô tỳ!” Ta bưng bát thuốc bị ta giã nát đến đây, vén chăn của chàng lên, định thay thuốc cho chàng.
Ta phát hiện da mặt đại thiếu gia khá mỏng.
Vậy sao đêm hôm đó lại hung dữ như vậy?
Nghĩ đến đêm hôm đó ta liền tức giận, không nhịn được xuống tay nặng hơn một chút, đại thiếu gia đau đến mức trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Tú Hòa, lúc ngươi thay quần áo cho ta, có nhìn thấy trên người ta có phong thư nào không?”
“Để dưới gối cho ngài rồi.”
Đại thiếu gia vội vàng lấy thư ra, lật đi lật lại xác nhận không bị hư hại mới thở phào nhẹ nhõm, ta liếc mắt nhìn, phong thư kia có phong bì màu hồng phấn, nét chữ rất thanh tú, liếc mắt một cái là biết chữ của nữ tử.
Không ngờ, đại thiếu gia lại là người đào hoa.
“Tú Hòa” Đại thiếu gia đột nhiên gọi ta lại, “Trở về phủ với ta đi, nàng đã là người của ta, ta tuyệt đối không thể để nàng chịu khổ ở đây.”