Nhân Quả Báo Ứng

Chương 1


1

Thanh âm của phu quân ta – Tĩnh Ninh hầu Cố Sanh- không ngừng truyền tới từ phía ngoài cửa sổ phòng sinh, kèm theo những tiếng khẩn cầu đầy bi thương của cô nương kia.

Ai không biết còn tưởng hầu phủ phu nhân là ta đã chết rồi đấy.

Tì nữ Xuân Lâm che lỗ tai ta lại: “Phu nhân, ngài đừng nghe, lúc này ngày nhất định không thể tức giận, sẽ lưu lại mầm bệnh”

Nhìn hốc mắt đỏ bừng của nàng, ta thở dài trong lòng.

Ta dĩ nhiên là biết, sau khi sinh không thể tức giận.

Kiếp trước ta đột nhiên bị chọc cho giận dữ. Ta sinh song thai vốn đã gian khổ, lại chịu ủy khuất vì bị phu quân phản bội, vừa tức hắn ức hiếp người quá đáng, thiếu chút nữa đã mất mạng.

May mà phụ mẫu lo lắng ta vượt cạn khó khăn, mang theo nhân sâm trăm năm đến thăm, mới có thể giữ lại một cái mạng cho ta.

Tuy vậy, sức khỏe của ta vẫn cứ dần dần suy bại.

Dù có nhà mẹ đẻ liên tục đưa tới đồ tẩm bổ, ta cũng không thể cố gắng sống được tới mùa đông năm sau.

Sau khi ta chết, do tích tụ quá nhiều oán khí mà linh hồn ngày ngày quanh quẩn trong Tĩnh Ninh hầu phủ.

Ta trơ mắt nhìn Cố Sanh phong cảnh rực rỡ mà nghênh đón ả kia cùng con trai ả vào hầu phủ ngay khi ta chết chưa tới 3 tháng.

Vào ngày sinh nở, do ta kịch liệt phản đói mà ả không thể vào cửa làm thiếp, không ngờ lại giúp ả được tục huyền thành Hầu phủ phu nhân sau khi ta ra đi.

Về sau, Cố Sanh chết trong khi đi trừ phiến loạn bên ngoài, Tĩnh Ninh hầu phủ thành thiên hạ của ả.

Ả hại chết con trai ta, cũng không đối xử tử tế với con gái ta.

Cuối cùng còn coi con gái ta như một món lễ vật đem đi lấy lòng quyền quý trong kinh.

Lúc con gái ta bi phẫn mà tự vẫn, ả còn cười nói: “Ai bảo mẫu thân ngươi khi đó cố ý đè ép ta cơ chứ. Lúc ấy ta chỉ muốn một danh phận để an tâm sinh nở, vậy mà bị ả mắng là không biết liêm sỉ. Cũng may ông trời có mắt, ả làm việc tuyệt tình, cũng đừng trách ta ác độc!”

Ta vừa hận vừa hối tiếc, tại sao khi đó mình không làm tới cùng.
Lúc khôi phục lại ý thức, ta nằm trong phòng sinh, mơ mơ màng màng như vừa làm một giấc mộng hoàng lương.

Ta sống lại rồi.

2.
Cố Sanh vẫn mặt dày vô sỉ kêu la ở ngoài cửa:

“Phu nhân, ngươi là phu nhân hầu phủ, nạp thiếp cho ta chính là chức trách của ngươi. Sương Nhi đã có thai 7 tháng, cũng không thể để nàng mang huyết mạnh của hầu phủ mà lưu lạc bên ngoài được.”

Ta kéo tay Xuân Lâm đang che tai ta xuống, phân phó: “Để cho hầu gia cùng cô ta vào đây.”

Xuân Lâm vội la lên: “Phu nhân, cơ thể của ngài là quan trọng nhất, ngài chớ có tức giận…”

Xem kìa, một tì nữ còn biết ta mới sinh xong, không thể tức giận, cũng không thể hao tâm tổn sức. Vậy mà phu quân tốt của ta, kẻ từng khẩn cầu được cưới ta, giờ lại bỉ ổi đến cùng cực.

Hắn biết sức nặng của ta ở hầu phủ, sợ lúc ta khỏe mạnh sẽ gây bất tiện cho việc hắn nạp thiếp, nên mới đặc biệt chọn lúc này để ép ta.

Nếu là kiếp trước hắn không gặp bất trắc mà bỏ mạng, hắn hẳn sẽ cùng người đàn bà kia đạp lên hài cốt của ta mà sống thật vui vẻ.

Chỉ suy nghĩ một lúc, trong lòng ta đã hận đến mức rỉ máu.

“Xuân Lâm, cho bọn họ vào. Ngoài ra, ta còn có chuyện khác cần ngươi đi làm.”

Cố Sanh không ngờ tới ta sẽ nhượng bộ nhanh như vậy, lập tức kéo ả kia vào.

“phu nhân, ngươi đồng ý nạp Sương Nhi vào phủ sao?”

Ả kia tên là Liễu Sương Nhi, là cháu gái của nhà mẹ đẻ lão phu nhân, là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Cố Sanh, tình cảm không hề tầm thường.

“Nếu hầu gia đã muốn, ta dĩ nhiên không nên phản đối.”

Ta nhìn Cố Sanh mừng như điên, ả kia cũng lộ vẻ thẹn thùng, mỉm cười.

Cứ cao hứng đi.

Luật pháp của triều đại này, không cho phép nâng thiếp thất lên làm chính thê.

Bây giờ vào phủ làm thiếp, tức là cả đời cũng chỉ có thể làm thiếp.

Còn ta, giữ vững tinh thần, sức lực, không nháo cùng bọn họ, nuôi cơ thể khỏe mạnh mới là chuyện đúng đắn.

Chuyện tốt như đời trước, phu quân chết, ở hầu phủ tiêu dao tự tại một mình, giờ tới lượt ta trải nghiệm.

Cố sanh sợ ta đổi ý, lập tức kêu người tới, để Liễu Sương Nhi dâng trà cho ta.

“Dâng trà thì không cần, nay thân thể ta đang yếu, không thể uống trà. Nếu hôm nay phụ mẫu tới, cũng sẽ hiểu cho ta.”

Ta đương nhiên biết Cố Sanh đang sợ điều gì.

Nhà ta vốn thanh lưu, không bằng sự huân quý trăm năm của Tĩnh Ninh hầu phủ.

Tuy nhiên phụ thân ta lại là đế sư, môn sinh trải khắp thiên hạ, có tiếng nói rất lớn trong triều đình.

Cũng bởi vậy, năm đó Cố Sanh không thể không nghe theo yêu cầu của phụ thân ta, buông tay biểu muội thanh mai trúc mã mới có thể cưới được ta.

Nhưng không ngờ Cố Sanh chính là loại người lòng tham như núi, một bên hưởng thụ lợi ích mà ta mang lại, một bên nhớ mãi không quên tiểu thanh mai của mình.

Trên đời nào có chuyện được cả đôi đường như vậy đâu.

Ta nguyện ý giúp hắn chuyện lớn như vậy, chẳng qua là vì hắn chỉ còn có mấy ngày để sống mà thôi.

Dẫu sao, bây giờ ta càng phải chịu ủy khuất, sau này quản việc nhà lại càng dễ dàng.

Cố Sanh không nghi ngờ chút nào, qua loa lấy lệ mà khen ta hiền huệ vài câu, rồi ngay lập tức kéo Liễu Sương Nhi đi, bảo là dẫn ả đi thăm lão phu nhân, rồi còn phải giúp ả chọn chỗ ở.

Từ đầu tới đuôi hắn còn không thèm hỏi han ta xem thân thể thế nào, cũng không thèm để ý tới hai hài nhi mới sinh.

Không sao, dù hắn có để ý hay không thì hai đứa bé này cũng đều là đích trưởng tử và đích trưởng nữ của Hầu phủ, điểm này sẽ không thể nào thay đổi được.

Trước khi đi, Liễu Sương Nhi ngoái lại nhìn ta một cái, vẻ mặt chứa chút hoài nghi.

Hoài nghi là đúng.

Ta lòng dạ nhỏ nhặt, có thể không đợi Cố Sanh chết đã động thủ thu thập nàng.

3.
Cố Sanh mới đi ra ngoài một lúc, ta liền nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

Xuân Lâm đã trở lại, theo sau còn có mẫu thân của ta.

Mẫu thân nói: “Con sinh chính là song thai, là người có đại phúc khí, sau này ngày lành của con còn dài.”

Ta cười cười: “Đó là tất nhiên rồi.”

Ta cũng biết, chuyện đã thành.

Mẫu thân không nói gì thêm, sợ ta hao tổn tinh thần.

Ta thừa dịp rảnh rỗi, nghe Xuân Lâm kể lại chuyện vừa mới phát sinh.

Cố Sanh vui mừng dắt theo Liễu Sương Nhi ra khỏi nơi này, lại đụng phải bà tử ôm theo chăn đệm nhuốm máu của ta.

Một chậu máu to suýt chút nữa tạt vào người Liễu Sương Nhi, dù dã được Cố Sanh bảo vệ nhưng ả cũng bị làm cho sợ hãi khiếp vía.

Cố sanh sao có thể nhịn được? Hắn nổi giận, muốn trừng phạt nghiêm khắc.

Ai ngờ, trong lúc ầm ĩ, phụ mẫu ta đến.

Không có ai thông báo Cố Sanh.

Hắn bảo vệ tiện thiếp, đứng trong viện của ta kêu đánh kêu giết, còn tuyên bố để cho người vừa sinh xong là ta được đẹp mặt.

Ngay lúc đó lại đụng phải phụ mẫu của ta.
Theo Xuân Lâm nói, hắn vừa thấy phụ thân liền xìu xuống, ta cười đến cực kì vui vẻ.

Cố Sanh đánh giá thấp sức nặng của ta trong lòng phụ mẫu, ta vừa mới sinh xong bọn họ liền vội vội vàng vàng chạy đến thăm ta.

Càng không ngờ tới hạ nhân trong Hầu phủ lại trung thành với ta như vậy.

Không phải ta tự mãn, mà trong những năm ta quản việc nhà ở Tĩnh Ninh hầu phủ này, làm mọi việc thật sự không tệ. Ta tự mình vào phủ, xử lí mọi việc trong nhà, sản nghiệp kinh doanh, thưởng phạt phân minh với nô bộc, ra tay hào phóng rộng rãi, rất được lòng người.

Ta đã báo trước, phụ mẫu ta sẽ tới, người canh cửa không cần báo cho hầu gia.

Những mặt xấu xa Cố Sanh cố gắng giấu diếm bấy lâu, nay liền bại lộ ngay giữa ban ngày ban mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.