Nhân sinh của Miên Miên

Chương 6


12.

Sau khi bình tĩnh lại, ta cố gắng nghĩ đến nguyên nhân Bùi Hoài mang ta đi, nếu hiểu được điểm này, có thể cho ta một đường ra.

Nhìn phản ứng của hắn, đời trước hiển nhiên thất bại, là ai ngăn cản hắn?

Liên tưởng đến hắn nhất định phải mang ta đi, hơn nữa không gây thương tổn cho ta, tác dụng của ta có lẽ giống như Yên Nhiên, sau này sẽ được dùng để uy hiếp người khác.

Có ai có thể bị ta uy hiếp? Quan tâm đến an nguy của ta? Hắn không ép buộc phụ thân, hiển nhiên không liên quan gì đến phụ thân.

Chẳng lẽ là……Tiêu Khác? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nếu thật sự là Tiêu Khác……

Ta hắng giọng: “Người đâu, ta muốn uống nước.”

Ngoài cửa quả nhiên có người đi vào, cởi trói cho ta còn thay quần áo, lại bưng thức ăn lên.

Ăn xong tắm rửa, ta đi ra cửa lập tức có hai binh sĩ ngăn ở trước mặt ta, sắc mặt ta lạnh lùng: “Đi nói cho Bùi Hoài, nếu hắn cấm ta ra ngoài, ta sẽ tuyệt thực.”

Ta cá là hắn không thể để chuyện gì xảy ra với ta. Ta có thể là quả cân duy nhất hắn có thể uy hiếp Tiêu Khác, dùng vũ lực chắc chắn sẽ không có tác dụng.

Chỉ chốc lát sau, Bùi Hoài vội vàng chạy tới.

“Miên Miên, nàng muốn đi đâu?”

“Bùi Hoài, đến địa bàn của ngươi mà còn đề phòng ta, một nữ nhân tay trói gà không chặt như vậy à, ngươi đang sợ ai?”

“Ta bây giờ vẫn chưa thể nói cho nàng biết, nhưng nàng tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ không hại nàng.”

“Ta muốn đi ra ngoài!”

“Không được.”

“Ta đây muốn đi tra tấn Yên Nhiên.”

Ta nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi cũng nên đồng ý chứ? Ngươi cũng biết, kiếp trước ta chet th ảm, đều là do các ngươi ban tặng.”

“Không cho ta xả cơn giận này, ta sẽ nghẹn đến chet.”

Bùi Hoài do dự một lát rồi đáp ứng: “Miên Miên, đừng nóng nảy quá.”

“Biết rồi.” Ta không kiên nhẫn phất phất tay. Hắn cho người dẫn ta đến sân của Yên Nhiên.

Nàng nhìn thấy ta như phảng phất gặp được q uỷ: “Miên Miên, ngươi còn sống!”

“Thế nào, ký ức kiếp trước của ngươi bao trùm cả kiếp này sao?” Ta thờ ơ ngồi trên ghế.

Nàng xông tới quỳ trên mặt đất: “Miên Miên, ta sai rồi Miên Miên, kiếp trước đều là do Bùi Hoài xúi giục ta, ta không phải muốn hại ngươi, là Bùi Hoài nói cho ta biết, chuyện ngày đó là do ngươi làm.”

“Sau đó cũng là hắn tạo hiện trường giả ta t ự s át, nhưng thật ra ta là bị hắn s iết chet!”

“Miên Miên, ngươi tin ta, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ hại ngươi!”

Ta cúi đầu nhìn nàng: “Nhưng lúc ấy, ngươi vì sao không chịu tin ta?”

Ánh mắt nàng lóe lên, cười khổ một tiếng ngồi dưới đất thấp giọng nói: “Bởi vì ta ghen tị với ngươi. Dựa vào cái gì người bị hủy dung là ta? Những lời đồn đãi kia, cũng là ta tìm người truyền đi.”

“Cho dù không phải lỗi của ngươi, ta cũng không muốn cho ngươi sống tốt, nhưng ta không nghĩ tới đó sẽ trở thành nhược điểm của Bùi Hoài.”

“Ước nguyện ban đầu của ta, chỉ là muốn ngươi bi thảm như ta, nhưng cuối cùng chúng ta đều chỉ là quân cờ của hắn. “

“Ngươi đã truyền tin cho người bên ngoài mở cổng thành sao?”

“Không có.”

Yên Nhiên lắc đầu: “Chiến tranh n ổ ra, sinh linh đồ thán. M ạng của ta chet không đáng tiếc, thân là Công chúa, hưởng thụ sự cung phụng của bách tính, lại không có cống hiến gì. Vào lúc này, ta còn mặt mũi nào dùng m ạng của ta đi uy hiếp ngoại tổ nhiều đời trấn thủ biên cương?”

“Ngươi có biết trên mảnh đất kia, ch ôn bao nhiêu m áu của người Tống gia không? Khi còn bé mẫu phi thích nhất là ôm ta kể chuyện xưa ở biên cương, đám nhi lang ném đầu vẩy nhiệt huyết không quan tâm có thể trở lại kinh thành hay không. Bọn họ chỉ biết trấn thủ quốc môn, trả lại thái bình cho bách tính, có chet vẫn vinh. Nếu ta thật sự giúp Bùi Hoài, sau này còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông?”

Lời nói của Yên Nhiên làm cho ta trầm mặc. Nàng buồn bã cười: “Miên Miên, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, làm sao lại đi tới kết cục như bây giờ?”

Ta cũng không biết. Thế sự khó liệu, lòng người khó dò.

“Yên Nhiên, nếu ngươi thật sự có thể làm được như lời mình nói, ta và ngươi coi như xóa bỏ.”

Ta không dám nói hết lời, tính ra, kiếp trước nàng bị hủy dung, tung tin đồn muốn kéo ta xuống nước.

Đời này, ta cũng dùng lời đồn hãm hại nàng, còn thiết kế để nàng gả cho Bùi Hoài.

Không biết ai hận ai nhiều hơn, ai trả thù ai nhiều hơn. Một mớ lộn xộn.

“Ngươi định làm thế nào?” Ta hỏi nàng.

Nàng nói: “Chỉ có một cách là chet.”

13.

Chet, có đôi khi cũng không phải đơn giản như vậy. Bùi Hoài trông coi rất nghiêm ngặt, trong phòng ngay cả một vật bén nhọn cũng không có, trên người ta và Yên Nhiên cũng không có quá nhiều sức lực.

Gặp trở ngại hoặc cắn lưỡi, nếu bản thân chúng ta không có sức lực, chẳng qua chỉ chuốc thêm đau khổ.

“Ngươi thật sự muốn chet?” Ta nhìn Yên Nhiên.

Nàng gật gật đầu: “Ta là lợi thế duy nhất hắn uy hiếp ông ngoại, theo ta được biết, thế lực của hắn ở trong kinh đã hao tổn hơn phân nửa, thanh danh lại bị tổn hại, mới gấp gáp rời khỏi kinh thành. Có vẻ như là có người tra được thân phận của hắn.”

Ta có linh cảm người nọ là Tiêu Khác. Lúc trước Bùi Hoài làm hắn bị thương, chỉ sợ cũng khiến cho hắn chú ý.

Đời trước, Bùi Hoài danh lợi song thu, tạo phản còn kéo theo danh tiếng rửa oan cho cha, chưa chắc không thể thành sự.

Đời này dưới sự can thiệp của ta, tốt xấu gì cũng không dễ dàng như kiếp trước.

Suy nghĩ một lát, ta sờ về phía vành tai lấy bông tai xuống, nhẹ nhàng mở ra, bên trong có một ít bột phấn.

“Đây đều là đ ộc dược, khi gặp máu sẽ phong hầu, cho Bùi Hoài hay là cho mình, ngươi cứ xem mà dùng.”

Sau khi trải qua nỗi đau không thể chet ở kiếp trước, ta đã chuẩn bị đ ộc dược ngay khi tỉnh dậy ở kiếp này, nếu có chuyện gì xảy ra thì ít nhất ta cũng sẽ chet nhanh chóng.

Cho dù không có chuyện gì, cũng có thể nhắc nhở mình nhớ kỹ những thống khổ kia.

“Đa tạ.”

“Đừng cảm ơn, ta còn phải đánh ngươi mấy cái mới có thể đi.”

Yên Nhiên cười cười: “Đánh đi, không chừng đây là lần cuối cùng.”

Tâm tình không hiểu sao có chút phức tạp, ta hung hăng vung tay tát thật mạnh vào mặt nàng, đánh đến khi mũi nàng chảy máu mới dừng tay.

“Yên Nhiên công chúa, ta chờ ngày ngươi trở về.”

Ta cao cao tại thượng nhìn nàng một cái, bước nhanh ra cửa, hung ác nói với đám thị nữ ngoài cửa: “Nhìn cái gì mà nhìn, lại nhìn ta m óc mắt các ngươi!”

Trở lại phòng, ta trầm ngâm suy nghĩ, thình lình phía sau có một bàn tay vươn tới che miệng ta.

Ngay sau đó giọng nói quen thuộc vang lên.

“Miên Miên, nhớ ta không?”

Tiêu Khác! Ta vừa mừng vừa sợ, quay đầu nhìn hắn. Trên mặt hắn rõ ràng có chút mệt mỏi, vành mắt bầm tím, trên quần áo đều là đất.

“Ngươi vào bằng cách nào?”

“Trước đừng quản việc này, nàng chưa nói có nhớ ta hay không.”

Ta ấp úng nói không ra lời, hắn cũng không thèm để ý.

“Ta một đường luôn nghĩ về nàng mà đuổi tới đây.”

Trên mặt ta hơi nóng, quay đầu không dám nhìn hắn, nghĩ đến Bùi Hoài lại hỏi: “Ngươi dẫn theo bao nhiêu người đến?”

“Không ai hết.”

Tiêu Khác thở dài nói: “Một mình ta đuổi theo, Cẩm Y Vệ có một số ít người ở phía sau, mặc dù ta biết thân phận của hắn, nhưng thu thập chứng cứ rất khó, dù ta sớm bắt đầu tìm kiếm cũng không dễ dàng. Bởi vậy chứng cứ còn chưa giao cho Hoàng thượng, đã biết được tin tức nàng mất tích, thật vất vả mới tìm được tung tích liền đuổi tới.”

“Hộ vệ nơi này cảnh giác hơn ta tưởng tượng rất nhiều, ta thiếu chút nữa đã bị phát hiện, hơn nữa bên người Bùi Hoài còn có hộ vệ khác.”

Ta nhất thời có chút thất vọng: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Giải pháp duy nhất bây giờ là để lão tướng quân tấn công trước. Nơi này gần với chỗ quân đội của Tống gia, Miên Miên, ta muốn đi cầu viện, nàng chỉ có thể tự mình bảo trọng.”

Ta gật gật đầu: “Ngươi đi đi, không cần lo lắng cho ta.”

Ta rất bình tĩnh, Tiêu Khác cũng không nói gì. Chúng ta đều biết, thời cuộc thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không biết lần từ biệt này có phải là vĩnh viễn hay không.

Ta chủ động ôm Tiêu Khác, nhỏ giọng nói: “Nếu sau này bình an, chúng ta sẽ thành thân.”

Hắn ôm chặt lấy ta: “Ta chỉ cần nàng còn sống, những thứ khác đều không quan trọng, Miên Miên, đáp ứng ta, cho dù Bùi Hoài muốn làm cái gì, nàng cũng không cần phản kháng, còn sống chờ ta tới cứu nàng, được không?”

Đón ánh mắt chờ mong của hắn, ta chậm rãi gật đầu.

Ta cũng muốn sống.

Ta sẽ cố gắng sống sót.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.