Nhặt Được Phu Quân Ngốc

Chương 1


01

Phụ thân ta vẫn không hiểu, rõ ràng nhà họ Phù ta là một gia tộc sơn tặc, vì sao ta cứ thích xuống chân núi giả làm dân thường, lại còn thích cứu giúp các thư sinh.

“Con gái, cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bọn đọc sách ấy, chẳng có đứa nào tốt đẹp cả, sao con cứ cố chấp như vậy?” Phụ thân uống một ngụm rượu, “Con cứ như Tán Tài Đồng Tử vậy, dù cha có nhiều bạc đến mấy cũng không chịu nổi.”

Nhà ta tuy được gọi là sơn tặc, thực ra chỉ vì những năm loạn lạc trước đây không sống nổi, cướp bóc quan phủ vài lần, mà quan phủ cũng chẳng đánh thắng được mà thôi.

Sau đó cứ thế chiếm giữ vùng núi này, đời đời sinh sống, việc chặn đường cướp bóc, mấy chục năm nay chẳng làm nữa.

Ta nhấp một ngụm trà mới thượng hạng, từ tốn đáp: “Phụ thân, tài sản nhà chúng ta như thế nào, nữ nhi rõ lắm, để họ Phù ta ai ai cũng được ăn sung mặc sướng không thành vấn đề, người đừng lo chuyện của nữ nhi nữa.”

Họ Phù ta chiếm được ngọn núi này, cộng với của cải tích lũy đáng kể từ những năm trước, lại thêm những việc làm ăn lớn nhỏ ta làm mấy năm nay, sớm đã được coi là gia đình cự phú.

Chỉ là của cải không phô trương, ít người biết đến.

Tam thúc đứng bên cạnh cũng khuyên: “Ca ca, đầu óc của huynh và Doanh nhi khác nhau, cái đầu nhỏ của nó giống tẩu tẩu, huynh đừng lo lắng chuyện của nó.”

Phụ thân ta không hiểu, việc ta làm, ở thời hiện đại gọi là đầu tư, ta chính là nhà đầu tư thiên thần.

Chỉ là khoản đầu tư của ta nhỏ, nhưng một khi có một người thành công, ta sẽ lập tức thăng tiến, khiến sản nghiệp nhà họ Phù ta lên một tầm cao mới.

Dù sao sĩ nông công thương, giờ làm ăn đâu có dễ.

Phụ thân không ngăn được ta, rồi ta lại một lần nữa, cải trang xuống núi.

Kết quả khi ta đến trước căn lều tranh quen thuộc, lại thấy một nam tử toàn thân đẫm máu đang nằm trước cổng sân, hai mắt nhắm nghiền.

Ồ, có phải vì ta cứu người quá nhiều, nên người ta trực tiếp tìm đến cửa?

Ta thăm dò hơi thở của hắn, chưa chớt.

Thế là đỡ hắn dậy, đi vào lều tranh, rồi thành thạo giúp hắn xử lý vết thương.

Khi lau sạch máu trên mặt hắn, nhìn rõ dung mạo người này, ta phải cố gắng lắm mới không thốt lên tiếng kinh ngạc.

Tin vui là, hôm nay ta cứu được một tuyệt phẩm.

Nam tử lông mày như kiếm vút vào thái dương, lông mi dài mảnh, dưới ánh nắng còn có thể thấy bóng mờ, dưới sống mũi cao là đôi môi hơi tái nhợt, dung mạo yếu ớt đáng thương như vậy, nhưng lại có đường nét sắc như dao khắc, khiến người ta cảm thấy không giống phàm nhân.

Người ta nói quân tử như ngọc, nhưng ta thấy hắn giống như một cây tùng bách hiên ngang hơn.

“May mà là ta nhặt được ngươi, nếu là người thường, chẳng phải sẽ bán ngươi vào nam phong quán kiếm một món lớn sao?” Ta nhìn người đang hôn mê, vừa chăm sóc thân thể hắn, vừa không nhịn được thở dài, “Vóc dáng cũng không tệ.”

Ai ngờ vừa dứt lời, người đang nằm liền phát ra một tiếng thở dài, khiến lòng ta ngứa ngáy.

Ta buông việc đang làm xuống, cúi đầu liếc hắn một cái: “Tỉnh rồi?”

Đôi mắt của nam tử đen trắng rõ ràng, như sóng nước long lanh dịu dàng nhìn ta hồi lâu.

Hắn nhìn ta, ta cũng nhìn hắn, không biết hắn định làm gì.

Kết quả hắn đột nhiên kêu lên: “Nương tử?”

Ta ngây người hai giây, sợ đến nỗi làm rơi cả chậu trong tay: “Không phải, không thể gọi bừa như vậy được!”

“Vậy nếu nàng không phải nương tử của ta, sao lại cởi y phục của ta?” Hắn ủy khuất hỏi lại.

02

Đây quả thật là một vấn đề, ta biết.

Ta thừa nhận vừa rồi đúng là có ngắm cơ bụng của người ta đến ngẩn người.

Nhưng ta bình tĩnh giải thích: “Bởi vì ngươi bị thương, ta đang giúp ngươi làm sạch vết thương.”

Hắn đáp lại rất nhanh: “Nhưng nàng vừa sờ ta, còn sờ mấy lần.”

“Ta đang làm sạch vết thương, không lẽ ngươi muốn chờ chớt ở đây hả?” Không biết tên huynh đệ này có phải cậy mình có gương mặt tuấn tú, định dùng mỹ nam kế với ta không.

Ta giang hồ nhiều năm, tuy chưa từng gặp dung mạo như vậy, nhưng không có nghĩa ta sẽ dễ dàng mắc lừa.

“Nàng còn nói muốn bán ta vào nam phong quán.” Ánh mắt hắn trông thật đáng thương, như bị người mình yêu thương nhất phản bội vậy.

Ta định nói lại thôi, cảm thấy việc này khó giải thích, chỉ đành nói: “Ngươi nghe nhầm rồi.”

Nhưng hắn lại nói rất nhiều: “Ta biết nàng là nương tử của ta, chắc là ta đã làm điều gì khiến nàng giận, nên nàng mới như vậy.”

Rõ ràng, người này hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc là muốn hãm hại ta, riêng ta nghiêng về khả năng đầu tiên hơn.

Bởi vì hắn với bộ dạng công tử yếu đuối như vậy, thật sự không giống người có thể hãm hại được ta.

Đối với loại bệnh nhân vô dụng này, ta có thể phát tâm từ bi cứu hắn một mạng đã là Bồ Tát sống rồi.

Ta không muốn giải thích nhiều với hắn, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ vậy.” Ta đã làm thêm giờ rồi, ai có thời gian tâm trạng để ứng phó với hắn.

Nào ngờ ta vừa bưng chậu định đi, hắn đã kéo vạt áo ta, cúi đầu ủy khuất: “Nương tử, có thể nói cho ta biết, ta đã làm sai điều gì không?”

“Nếu không, nàng giận dữ như vậy, vẫn chăm sóc ta, trong lòng ta áy náy khó yên.”

Trong mắt hắn đầy vẻ hổ thẹn và dò xét, như thật sự sợ mình đã làm điều gì tội lỗi vậy.

Nhìn gương mặt hắn, vẻ mặt như tiểu thê tử này, ta bỗng nảy sinh ý định trêu chọc hắn.

“Mấy ngày trước, ngươi nói với ta, ngươi đã thích một cô nương khác, còn lấy hết bạc trong nhà, nói là muốn chuộc thân cho cô ta.”

“Nhưng người ta không thèm đếm xỉa đến số bạc ít ỏi của ngươi, đánh ngươi một trận rồi ném ra ngoài.”

“Nhưng may mắn là, dù bị đánh thành như vậy, ngươi vẫn nhớ được đường về.”

Nói xong, ta còn giả vờ mạnh mẽ lau nước mắt, đóng cửa phòng lại.

Ta nhặt được gói đồ vừa rồi bị bỏ quên ở ngoài cửa.

Vừa định nhặt lên đi vào phòng, từ trong gói đồ rơi ra một cuộn trúc giản.

Mở ra xem, phát hiện trên đó viết đầy những sách lược: “Định Quốc Thập Sách” – Thích Tận Hành.

Thư sinh viết lách không ít, nhưng có thể tùy tiện viết hai chữ “định quốc” thì ít có.

Ta đọc kỹ một lượt.

Cuối cùng phát hiện bài sách lược này, thật không phải tầm thường, không chỉ tóm tắt được phương lược thực dụng, còn liệt kê không ít án lệ, có thể nói là có lý có cứ.

Sách lược rõ ràng minh bạch như vậy, người thống trị không quý trọng cũng không thể, chỉ tiếc rằng, hiện tại mới chỉ là phần mở đầu.

Tên công tử yếu đuối mới cứu này, so với những thư sinh ta từng cứu trước đây, có lẽ sẽ hữu dụng hơn nhiều.

Nhưng hiện tại có một vấn đề rắc rối nhất, tên thư sinh hữu dụng này, đầu óc có vấn đề.

Ta đẩy cửa vào, trên gương mặt tuấn tú của hắn vẫn không giấu được vẻ tự trách, như đang trách móc bản thân thật không phải người tốt, muốn tìm vách núi nhảy xuống vậy.

Không những thế, miệng còn lẩm bẩm không ngừng: “Nương tử xinh đẹp, lại đối xử với ta tốt như vậy, ta lại làm ra chuyện như thế này, ta thật đáng chớt mà!”

03

Ta quyết định trước tiên phải chữa cho đầu óc hắn khỏe mạnh.

Họ Phù nhà ta có một thần y sẵn có, tính ra là đường huynh của ta.

Chỉ là người này từ khi tỏ tình với ta bị từ chối, buồn bã vô cùng, hiện đang chu du tứ phương, chỉ có thể gửi thư gọi huynh ấy về.

Thấy ta vào cửa nhìn hắn, hắn “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, khom lưng cúi đầu: “Nương tử, ta làm ra chuyện làm tổn thương lòng nàng như vậy, muốn đánh muốn phạt, tùy nàng xử trí.”

Rồi ngẩng đầu lên, mắt ngấn lệ: “Chỉ cần nương tử đừng không cần ta, cái gì cũng được.”

Y phục hắn xộc xệch, lồng ngực hé lộ, kèm theo vẻ mặt muốn khóc không khóc đó, khiến lòng ta hơi rối loạn.

Vô thức nói một câu: “Không sao, ta không trách ngươi.”

Vừa nói xong, ta đã trong lòng mắng mình một câu: Phù Doanh à Phù Doanh, ngươi thật là sắc mê tâm trí! Thế này chẳng phải gián tiếp thừa nhận rồi sao!

Quả nhiên, hắn lập tức đứng dậy, một phen ôm ta vào lòng.

Giọng vẫn khóc lóc: “Nương tử, sau này ta nhất định cố gắng kiếm bạc, nàng muốn ta làm gì ta làm nấy, không bao giờ làm chuyện khiến nương tử giận dữ đau lòng nữa.”

Ta không biết bây giờ mình đang có vẻ mặt gì.

Nhưng cũng chỉ đành cứng rắn trả lời: “Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”

Thôi, hay là ngày mai đưa hắn đến tiệm thuốc của họ Phù ta ở trong trấn xem sao, không thì ta không phải để tròn lời nói dối, phải ở mãi trong căn lều nhỏ này sao?

Vạn nhất tuổi còn trẻ đã bị phong thấp thì sao?

Hơn nữa…

Ta nhìn chiếc giường duy nhất trong lều tranh.

Tuy ta là người hiện đại có tư tưởng cởi mở, hắn cũng đúng là một mỹ nam hiếm có, nhưng ngủ chung một giường vẫn là không thích hợp.

Cho nên vẫn phải nhanh chóng chữa cho đầu óc hắn khỏe mạnh, để hắn cảm tạ ân đức lớn lao của ta.

Rồi đưa hắn đến kinh thành lập thân, họ Phù ta sẽ có chỗ dựa lớn.

Nhưng trước mắt có hai vấn đề rất cần giải quyết.

Thứ nhất, hôm nay ta không thể về nhà, nếu không lời nói dối này không tròn được, nhưng phụ thân mẫu thân thúc thúc thẩm thẩm nhất định sẽ hỏi chuyện này.

Với mức độ lo lắng và tưởng tượng của họ về ta, tình huống không mấy lạc quan.

Thứ hai, ta cũng không thể ngủ chung với tên thư sinh ngốc này, hiện giờ chỉ có một giường, hắn lại nghĩ chúng ta là vợ chồng.

Hơn nữa bây giờ hắn đang nhìn ta chăm chú, vẻ mặt đáng thương.

“Nương tử, trời đã tối rồi, nàng không ngủ với ta sao?” Ngoài vẻ đáng thương, hắn còn có vẻ mặt quyến rũ.

Khóe miệng ta giật giật.

Chưa kịp từ chối, hắn lại lên tiếng: “Ta biết trong lòng nương tử vẫn chưa tha thứ cho ta…”

Nói rồi cụp mắt xuống, một tay kéo lại lồng ngực trắng nõn sắp lộ không lộ của mình, một tay cầm gói đồ nhỏ đi ra ngoài: “Ta ngủ bên ngoài, canh cho nương tử.”

“Đợi khi nào nương tử tha thứ cho ta, ta mới vào phòng.”

“Chỉ cần nương tử thoải mái trong lòng, ta cái gì cũng có thể làm.”

Lời này nói, vẻ ủy khuất này, như ta và hắn thật sự là vợ chồng, còn như thể ta ngược đãi hắn vậy.

“Thôi được rồi, ngươi vào đi.” Ta gọi hắn lại.

Hắn lập tức xoay người lại, cúi đầu nhìn mũi chân, khóe miệng không giấu được nụ cười, lẩm bẩm: “Biết ngay nương tử không nỡ để ta bị lạnh.”

Ta hừ lạnh một tiếng, chỉ vào chân giường: “Ngươi ngủ bên đó, ta ngủ bên này, nếu dám vượt qua giới hạn…”

Hắn vội vàng nằm xuống chân giường, đáp: “Không đâu không đâu, ta nghe lời, ta nghe lời nương tử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.