(12)
Ta vốn nghĩ Thái hoàng thái hậu sẽ phản đối quyết liệt chuyện giữa ta và hắn, dù sao trong thời đại đầy quy củ này, gia cảnh của ta thật sự không dễ khiến người ta để mắt đến.
Ai ngờ bà chỉ vừa nghe Lý Quan Chiếu nguyện ý lấy vợ liền vui mừng đến rơi nước mắt.
Bà nắm tay ta, ngắm đi ngắm lại, khen ngợi không ngớt, hết sức vui vẻ.
Sau này ta mới biết, Lý Quan Chiếu là đứa con bảo bối mà Thái hoàng thái hậu sinh được khi đã ngoài bốn mươi tuổi, lại là đứa con mồ côi cha từ trong bụng mẹ, sức khỏe từ nhỏ đã yếu, nên tiên đế đã nuôi dưỡng hắn như con ruột của mình.
Tiếc thay tiên đế mất sớm, để ổn định triều cương, nên phong em ruột của mình làm nhiếp chính vương, giúp đỡ nhi tử quản lý triều chính. Để hoàn thành tâm nguyện của hoàng huynh, từ khi còn rất nhỏ Lý Quan Chiếu đã không ngừng nỗ lực.
Hắn mưu lược sâu xa, tính toán không sai sót, phương pháp giáo dưỡng thiếu đế vô cùng nghiêm khắc, thủ đoạn sắt đá khiến quần thần trong triều ai cũng kính sợ.
Đây cũng là lý do tại sao trưởng công chúa Minh Hoa lại sợ vị hoàng thúc này đến vậy.
Thái hoàng thái hậu lo lắng việc hôn sự cho Lý Quan Chiếu từ khi hắn mười bốn, mười lăm tuổi, mãi cho đến khi gặp ta cũng chưa có kết quả tốt.
Hắn mỗi ngày không bận việc triều chính thì bận đọc sách, tuy có diện mạo tựa thần nhân, nhưng lại khiến các tiểu thư quý tộc trong kinh thành phải sợ hãi khiếp đảm.
Thế nhưng với những miêu tả này, ta thực sự khó lòng kết nối với Lý Quan Chiếu, người ngày ngày đòi ta hôn, làm nũng với ta.
Vậy nên, Thái hoàng thái hậu sao có thể bận tâm đến thân phận của ta, chỉ hận không thể lập tức làm lễ thành thân cho ta và hắn ngay tại chỗ.
Ngay cả khi về sau thấy Lý Quan Chiếu việc gì cũng nhượng bộ ta, bà cũng chưa từng nói một câu không tốt.
Phải nói rằng sau khi ta và Lý Quan Chiếu thành thân, ngoài việc hai chúng ta có thêm những chuyện không thể nói ra liên quan đến thể lực, thì cũng không khác gì những ngày sống dưới chân núi ngày trước.
Ta vốn quen sống tự do từ nhỏ, không thích có người hầu hạ sát bên, hắn thuần túy là ưa yên tĩnh, giờ thêm lý do để gần gũi với ta.
Thêm vào đó, hắn trước mặt ta luôn là một người như vậy, còn khi đối diện với người ngoài lại là một người hoàn toàn khác, nếu truyền ra ngoài cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến hình tượng nhiếp chính vương của hắn.
Vậy nên trong nội viện không có nhiều hạ nhân.
Khi tiểu hoàng đế ngày một lớn lên, xử lý việc triều chính cũng đâu vào đấy, Lý Quan Chiếu liền vui vẻ buông tay, ngày ngày quấn quýt bên ta, thậm chí còn quan tâm việc kinh doanh của nhà ta hơn cả triều đình.
Theo lời hắn, dù là chú cháu thân thiết đến đâu cũng phải hiểu rõ giới hạn, huống chi là hoàng gia.
Tiểu hoàng đế cũng là người thông minh, nhìn ra ý tứ của hoàng thúc, trong lòng ngày càng kính trọng, biểu hiện cụ thể là liên tục gửi tặng ta – vị hoàng thẩm này – đủ thứ đồ tốt.
Hắn biết rõ trong lòng hoàng thúc mình ai mới là người quan trọng nhất.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giữa ta và Lý Quan Chiếu cũng không phải lúc nào cũng êm đẹp, không phải lúc nào cũng do hắn dỗ dành ta.
Lần chúng ta cãi nhau to nhất là vào ba năm sau khi thành thân.
Khi ấy, hắn đã lâu không vào triều, trở về lại hùng hổ vô cùng, thấy ta lại không dám nổi giận với ta, chỉ lặng lẽ giận dỗi một mình.
13
Ta nghĩ bình thường đều là hắn dỗ dành ta, hôm nay trên triều đình chịu oan ức, ta cũng nên dỗ dành hắn một chút.
Thế là ta đi hỏi hắn có chuyện gì vậy.
Không ngờ hắn ngước mắt lên, chỉ vào bùa hộ mệnh bên hông, hỏi ta: “Nàng có phải không chỉ tặng cho một mình ta đúng không?”
Nói thật, nếu bảo là tặng, thì đúng là ta không chỉ tặng mỗi hắn, nhưng thấy hắn tức giận như vậy, ta nhất quyết không thể thừa nhận ngay được.
Ta liền nói: “Ai nói vậy chứ, đây là ta tự tay khắc mà!”
“Chỉ là tay nghề của ta không tốt thôi, sao, chàng chê à?” Những năm qua, ta sớm đã biết cách đối phó với Lý Quan Chiếu, bước đầu tiên là phải đổ lỗi.
Quả nhiên, hắn lập tức giải thích ngay: “Nàng đừng nói bậy, sao ta có thể chê bai chứ.”
Ta nhìn hắn, làm bộ đáng thương: “Chàng hung dữ gì vậy?”
Hắn như bị nghẹn lời, câu muốn nói không nói ra được, cuối cùng chỉ bảo: “Ta đâu có hung dữ.”
Thấy ta vẫn nhìn chằm chằm, hắn lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, nói: “Nương tử à, ta thật sự không có hung dữ, có lẽ là giọng điệu của ta vừa rồi hơi gấp, nàng đừng giận nhé.”
Rồi hắn cúi mắt đen đẹp đẽ xuống, ủy khuất bảo: “Hôm nay ta lên triều, thấy có nhiều gương mặt mới, hỏi ra mới biết, bệ hạ gấp rút cần người bồi dưỡng thế lực, cho nên điều một nhóm sĩ tử xuất thân bần hàn về.”
“Kết quả là ta phát hiện, trong đó có mấy người, đều mang bùa hộ mệnh giống y hệt cái của ta.”
“Khắc giống như đúc, còn đẹp hơn cái của ta…”
Ta hơi áy náy, thì ra khi tiễn hắn lên kinh, ta thật lòng mong hắn bình an trở về, lại không nghĩ ra được gì khác, nên tặng cái bùa này.
Vả lại ta cũng chẳng thấy nhiều bùa hộ mệnh, nên chỉ khắc theo một kiểu.
Thật kỳ lạ, mấy năm trước chẳng có ai nổi bật, giờ đột nhiên xuất hiện mấy người, chẳng lẽ là đợi sẵn để chờ ta sao?
Nhìn tình cảnh không ổn, ta đành giả đáng thương nói: “Chàng cũng biết, cả nhà Phù gia đều dựa vào ta, tất nhiên ta phải vì gia tộc mà suy tính, nhưng thương hộ dù sao cũng không bì được với nhà quan.”
“Để có chỗ đứng, ta mới nghĩ đến cách này, là cách ổn thỏa nhất.”
“Vả lại, vả lại chàng còn bảo ta làm xấu nữa, rõ ràng chỉ có cái của chàng là do ta tự tay khắc, còn lại đều là đồ sản xuất hàng loạt của nhà ta.”
Càng nói, ánh mắt chàng càng mê man, cuối cùng ôm lấy ta xin lỗi: “Nương tử, là lỗi của ta, tấm lòng của nương tử dành cho ta, ta biết rõ lâu rồi, không nên giận dỗi nàng như vậy.”
Đến mức này, chuyện này cũng xem như khép lại.
Chỉ là sau này, khi ta và Lý Quan Chiếu giải quyết xong những chuyện của Phù gia và triều đình, dự định cùng nhau ngao du sơn hà, lúc dọn đồ, ta vô tình phát hiện mấy cái bùa hộ mệnh trong một ngăn bí mật trong phòng.
Hỏi ra mới biết, hắn không dám giận ta, nhưng trong lòng vẫn ghen tuông, cho nên âm thầm đi tìm từng người trong số sĩ tử đó, dùng mọi cách uy hiếp dụ dỗ, đem hết bùa hộ mệnh về cho mình.
Ta vừa buồn cười vừa tức, cầm mấy món đồ cười hắn, nói hắn là thân vương mà sao lại thích hờn ghen như vậy.
Kết quả là, hành trình của chúng ta phải hoãn lại một ngày, ta bị hắn “xử lý” đến thoải mái.
(Ngoại truyện)
Là tỷ tỷ ruột thịt duy nhất của bệ hạ, phía trên có mẫu hậu và hoàng tổ mẫu cưng chiều, phía dưới có các công tử tiểu thư cung kính.
Trong khắp kinh thành, số người ta e ngại không nhiều.
Nhưng Thất hoàng thúc của ta chắc chắn là một người, không những vậy mà còn phải xếp hạng đầu tiên.
Lúc phụ hoàng qua đời, Thất hoàng thúc chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, đối mặt với những hoàng thúc thân thế nắm quyền, hắn vẫn phò trợ hoàng đệ ba tuổi của ta lên ngôi.
Hắn mưu tính kiệt xuất, một mặt trừ khử các hoàng thúc có dã tâm, nắm giữ triều chính, một mặt lại thỉnh danh sư dạy dỗ hoàng đệ, nghiêm khắc yêu cầu, cứng rắn ổn định quốc gia vốn đang hỗn loạn, còn có dấu hiệu ngày càng hùng mạnh.
Thế vẫn chưa hết, hắn đối với hoàng đệ, thật sự là không có chút tư tâm nào, điều gì cũng nói rõ.
Vì vậy mẫu hậu thường dạy ta, nhất định phải kính trọng hoàng thúc, tuyệt đối không được tỏ vẻ trước mặt người.
Chuyện này không cần nói, từ nhỏ ta không có bản lĩnh gì khác, nhưng đầu óc thì nghĩ thấu đáo.
Nếu hoàng thúc có dã tâm, thì hoàng đệ của ta còn đâu cơ hội, nên ta cũng thường dạy hoàng đệ phải kính trọng người.
Ta thích gọi người là “ông già” trong lòng, tuy hoàng thúc chỉ hơn ta bốn năm tuổi, nhưng người suốt ngày lo nghĩ, lại thích mặt mày nghiêm khắc, đến nỗi các tiểu thư ngưỡng mộ đều bị người dọa khóc, còn đáng sợ hơn phụ hoàng của ta.
Nhưng thật ra mà nói, người cũng không hung dữ đến thế.
Ta đem lòng yêu Trần Tận Hành ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng chàng chỉ là một thư sinh nghèo, không có địa vị, cũng không có gia thế, ngoài kiến thức và hoài bão, chẳng có gì cả.
Theo lẽ thường, câu chuyện của ta và chàng nên phát triển giống như công chúa và thư sinh nghèo trong sách, nhưng mẫu hậu nuôi dạy ta một phen, làm sao ta có thể tùy tiện làm càn.
Mẫu hậu tìm cho ta các hôn sự, đều là các công tử danh giá trong kinh thành, ta không hài lòng, lại sợ bà nhận ra không vui, cũng làm bất lợi cho đường quan lộ của Trần Tận Hành.
Kết quả là điều mẫu hậu không nhận ra, thì hoàng thúc lại nhìn thấu trong chớp mắt.
Sau khi nghe rõ nguyên nhân, người chỉ nói một câu: “Mắt nhìn của cháu không tệ.”
Ta liền biết mình có hy vọng rồi.
Chỉ là sau khi Trần Tận Hành nộp sách lược cho hoàng thúc không lâu, hoàng thúc đi tuần bên ngoài thì gặp thích khách mất tích.
Hoàng tổ mẫu vì chuyện này mà sinh bệnh nặng, trước sau phái người tìm kiếm suốt nửa năm cũng không có tin tức.
Mãi đến mùa xuân, hoàng thúc mất trí nhớ, lại đến tham gia khoa thi, dưỡng bệnh hai tháng sau thì cuối cùng cũng nhớ lại.
Chỉ là người vẫn không bình thường, lúc đang nghĩ ngợi bỗng đỏ mặt, hoặc ngẩn ngơ nhìn một cái bùa hộ mệnh khắc vụng về, rồi sai người trong phủ đi tìm “nương tử”.
Chúng ta đều nghĩ là người chưa khỏi hẳn, cho đến khi ta tận mắt nhìn thấy bức họa của người.
Trong tranh đều là một người, thần thái và cử chỉ đều cực kỳ sinh động, chi tiết tỉ mỉ, nếu không tự mình trải qua, một hoàng thúc quen sống xa hoa từ nhỏ tuyệt đối không thể biết.
Nhưng hoàng thúc tìm kiếm bao lâu nay, vẫn không có chút tin tức nào.
Sau khi định hôn ước với Trần Tận Hành, ta tình cờ nhìn thấy một bộ trang sức trong tiệm mới mở trong kinh thành, liền thích ngay.
Cô nương đem trang sức đến giao, không ngờ từ ngũ quan thần thái đến động tác, cử chỉ, đều giống như đúc với bức tranh của hoàng thúc.
Ta sửng sốt đến nỗi suýt kêu người là hoàng thẩm ngay khi gặp mặt lần đầu.
May là nha hoàn thân cận cũng đã từng thấy tranh, kịp thời nhắc nhở ta, ta mới bình tĩnh lại, bảo cô ấy đi gọi hoàng thúc.
Kết quả là hoàng thẩm vừa mở miệng, suýt chút nữa làm ta sợ ngất đi, hóa ra người lại nói muốn thành toàn cho ta và Trần Tận Hành? Trời ơi, thật không biết hoàng thúc nghe thấy sẽ như thế nào đây…