Nhất Kiến Chung Tình

Chap 1


1.

Là một nghiên cứu sinh ngành khoa học kĩ thuật, trong phòng thí nghiệm chỉ có duy nhất một mình tôi là nữ.

Ngày đầu tiên khai giảng, thầy hướng dẫn đã kéo tay tôi lại và nói muốn giới thiệu cho tôi đứa con trai 1m8, đẹp trai, vóc dáng cân đối của ông ấy.

Tuy nhiên, là một trực nữ, tôi kiên quyết từ chối.

*trực nữ: kiểu người không tinh tế trong chuyện tình cảm.

Sau đó, thầy hướng dẫn vẫn trong tối ngoài sáng nói với tôi rất nhiều lần, nhưng tôi không đồng ý.

Cho đến khi, phòng thí nghiệm tổ chức tiệc tối, thầy hướng dẫn đe dọa rằng nếu tôi không đem bạn trai đến, thì phải kết bạn wechat với con trai ông ấy.

Tôi đứng ngoài cửa nhà hàng loanh quanh một hồi lâu, vẫn không biết phải làm thế nào.

Ngay lúc căng thẳng nhất, đột nhiên có một anh đẹp trai đi đến cửa nhà hàng rồi nhìn ngó xung quanh.

Hình như tôi nghĩ ra một cách.

Tôi liền chạy tới chỗ anh ấy.

“Anh đẹp trai, có bạn gái chưa?”

Anh ấy liếc tôi một cái: “Không có.”

Tôi vỗ tay nói: “Không phải trùng hợp sao? Tặng anh một cô.”

Nói xong, tôi nắm tay anh ấy dẫn vào phòng bao.

Anh ấy muốn đẩy ra: “Không được, tôi còn phải tìm người.”

Tôi vỗ n.g.ự.c nói: “Anh giúp tôi giải quyết một chuyện, anh muốn tìm ai tôi giúp anh tìm người đó.”

Anh ấy không thèm nói nữa, định đẩy tôi ra, nhưng tay bị tôi nắm chặt như thế, sao mà đẩy được.

“Tôi cũng không phải bị mù chữ, sao tìm người mà phải cần đến cô.”

2.

Anh ấy vừa dứt lời, tôi đã kéo anh ấy đến trước cửa phòng bao.

Vừa vào cửa, các tiền bối đã ồ cả lên.

“Để tụi anh xem xem đàn em bé nhỏ của chúng ta có dẫn bạn trai theo không nào, hay là muốn đợi ông chủ cho xem mắt đây.”

Bởi vì thầy hướng dẫn chịu trách nhiệm mọi chi phí, thỉnh thoảng còn phát lương cho chúng tôi, thế nên chúng tôi mới gọi là ông chủ.

Khi nhìn thấy tôi mang một anh đẹp trai đến, cả phòng bao im lặng như tờ.

Các tiền bối thận trọng quay đầu lại, nhìn phản ứng của thầy hướng dẫn.

Tôi kéo anh đẹp trai vào.

“Thầy ơi, đây là bạn trai em mới tìm được.”

Anh đẹp trai bị tôi kéo vào, nhìn về phía tôi, rồi lại nhìn thầy hướng dẫn.

Anh gọi: “Bố?”

“Bố?” Tôi không kìm được nhắc lại.

Anh đẹp trai tôi ngẫu nhiên nhặt được trên đường, lại là đứa con giỏi giang của thầy hướng dẫn.

Không phải thầy bảo anh ta đang đi du học sao?

Thầy hướng dẫn bật cười, vẫy tay bảo chúng tôi đi tới.

“Trước đây còn muốn tác hợp cho hai đứa, thế mà hai đứa đã lén lút yêu nhau từ bao giờ rồi, chẳng trách Nguyệt Nguyệt cứ không muốn lấy phương thức liên hệ của con trai ta.”

Anh đẹp trai rút tay ra, nhướng mày nhìn tôi.

“Ở bên nhau từ bao giờ á? Chắc là năm phút trước nhỉ?”

Bởi vì tôi vừa nói chúng tôi là người yêu, thế nên các tiền bối rất tự giác để hai người ngồi cạnh nhau.

3.

Trong bữa tiệc, tôi đang thưởng thức đồ ăn thì anh đẹp trai ghé gần đến, nhỏ giọng nói bên tai.

“Anh tên là Lâm An, thấy mọi người đều gọi em là Nguyệt Nguyệt, anh cũng gọi em như thế nhé.”

Miệng tôi đang nhét đầy đồ ăn, không nói chuyện được, chỉ gật đầu.

Anh ấy lại nói: “Nếu như đã thành người yêu rồi, không phải chúng ta nên tìm hiểu nhau một chút sao?”

Tôi lại gật đầu.

Nghe Lâm An nói, anh ấy mới về nước được mấy ngày, sau này dự định làm việc ở trong nước.

Nhân tiện, anh ấy nói với tôi những năm anh ấy ở nước ngoài đã dành được học bổng gì, nhận được danh hiệu nào.

Tôi cũng không có cảm giác gì mấy.

Cho đến khi Lâm An nói anh ấy có 23 bài sci, đều là một mình làm. 

*sci: tạp chí khoa học tự nhiên, kỹ thuật, công nghệ.

Tôi thừa nhận tôi động lòng rồi.

Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy, dùng cái giọng dẹo nhất trên đời này.

“Chồng ơi, em yêu anh.”

Lâm An im lặng một hồi, rồi gắp cho tôi một miếng thịt.

“Miệng em có ngọt hơn nữa, thì mấy bài báo đó cũng không liên quan đến em được đâu.”

“Ồ.” Tôi buông tay ra, tiếp tục ăn.

“Nhưng mà,” Lâm An nở một nụ cười ác ý, “Sau này có thể.”

Còn lâu mới tin anh tốt như vậy, đặc biệt là với nụ cười tàn ác đó.

Thấy tôi không thèm để ý đến anh ấy, Lâm An giống như nói với tôi, nhưng cũng như lẩm bẩm với chính mình.

“Nếu như người nào đó sẵn lòng gọi thêm vài tiếng chồng nữa.”

Cái chuyện mua bán bản thân như này, còn lâu tôi mới làm.

Nhưng nếu là vì luận văn thì cũng không chắc chắn.

4.

Không biết tại sao thầy hướng dẫn hôm nay lại vui như thế, cứ uống rượu không ngừng.

Cuối buổi còn say không đứng nổi.

Lâm An cố đỡ thầy hướng dẫn dậy, rồi dìu ông ấy ra ngoài.

Rõ ràng tôi thấy bước chân của thầy hướng dẫn rất vững vàng, nhưng không hiểu sao vừa ra đến cửa lại ngã xuống.

Thằng con trời đánh của ông ấy cũng không thèm đỡ lên.

Thế là tôi chạy tới đỡ thầy hướng dẫn, sao có thể để thầy ấy thảm hại như vậy chứ.

Bàn tay thầy hướng dẫn nắm chặt lấy áo tôi.

Lâm An xòe tay ra nói: “Em giúp tôi đỡ bố tôi ra ngoài xe nhé.”

Đằng sau, một đám tiền bối đứng yên xem náo nhiệt, không một ai bước lên giúp.

Tiền bối tiến sĩ có lí lịch hiển hách nhất nhìn chúng tôi, rồi nói với những người khác.

“Thầy hướng dẫn uống say rồi, thầy ấy về trước, chúng mình uống tiếp, nào nào nào.”

Tôi: “…”

Thôi được rồi, tôi đành hy sinh bản thân vậy.

5.

Tôi và Lâm An đỡ thầy vào ghế sau xe, thầy ấy nằm luôn xuống ghế.

Nếu đã đỡ đến xe ô tô, thì chắc chuyện sau đó không liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi hài lòng quay người đi, nhưng mà bị Lâm An túm lấy ống tay áo.

Nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, tôi cảm nhận có chuyện không bình thường.

“Sao thế?”

Lâm An buông tay áo tôi ra, có chút ngượng ngùng nói: “Em biết lái xe không, tôi ở nước ngoài lâu quá, xe trong nước không quen lắm.”

Tôi gật đầu: “Thế anh tìm người lái thay đi.”

Anh gãi đầu: “Mấy phần mềm trong nước tôi cũng không rành.”

“Thế em gọi cho anh.”

“Sci?”

“Vâng ạ, ông xã, để em lái cho.” Tôi nhanh chóng lên xe.

Lâm An ngồi ở ghế phụ, vui vẻ nghịch điện thoại.

Tôi thấy rõ ràng anh ấy dùng mấy phần mềm nhanh như bay cơ mà.

6.

Giúp người giúp đến cùng, sau đó tôi còn dìu thầy hướng dẫn lên tận nhà.

Thầy ấy hét lên kêu khát, thế là Lâm An chỉ về phía bình đựng nước.

“Nguyệt Nguyệt giúp anh lấy với, anh đi tìm thuốc giải rượu.”

Lấy nước xong, tôi cẩn thận đưa cho thầy hướng dẫn, sợ ông ấy bị bỏng.

Thầy ấy cầm không chắc, thế là cốc nước đổ hết lên người tôi.

Tôi lập tức chạy vào nhà vệ sinh, vạch quần áo lên xem thì có một mảng đỏ ở bụng.

Lâm An nghe thấy tiếng động liền chạy đến.

“Không sao chứ?”

Tôi bỏ áo xuống: “Không sao đâu, 2 bài luận văn là được.”

Anh ấy bật cười :”Chuyện nhỏ.”

7.

Sau đó một cơn gió mạnh thổi đến, khiến cho cánh cửa đóng sập lại.

Lâm An kéo tay cầm.

Rồi vô tội nhìn tôi nói: “Hỏng rồi.”

Tôi còn chưa kịp nói gì, thầy hướng dẫn đã ở bên ngoài đẩy đẩy cánh cửa.

“À, cửa hỏng rồi, mấy đứa đợi nhé, thầy đi tìm thợ sửa khóa, chắc ba bốn tiếng là tới thôi.”

“Ba bốn tiếng cơ ạ?”

Lâm An gật đầu: “Bố anh tuổi cao sức yếu, chân tay chậm chạp.”

Nhưng tôi nghe được tiếng bước chân ra ngoài của thầy hướng dẫn nhanh như gió ấy.

Không gian phòng vệ sinh khá nhỏ, tôi và Lâm An lại không cầm điện thoại, chi đành nhìn nhau mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Ờm, hay là mình nghĩ ra cái gì đó để làm đi?” Tôi hỏi Lâm An.

Anh ấy nhìn bồn cầu, rồi lại nhìn vòi hoa sen.

“Tắm cùng nhau à? Hay là cùng nhau đi ẻ?”

Đúng là nơi này không hợp với mấy hoạt động hai người.

Trong phòng vệ sinh, tôi ngồi trên bồn cầu, anh ấy ngồi xổm dưới vòi hoa sen, chống cằm trầm tư.

“Nguyệt Nguyệt, anh có hơi muốn đi vệ sinh.”

Tôi cũng gật gật đầu: “Thành thật mà nói, em cũng vậy.”

Lúc ăn cơm, tôi uống hơi nhiều, đã phải nhịn một lúc lâu.

Nhưng mà bây giờ, tình huống có đôi chút xấu hổ.

“Hay là…”

“Không được!”

Nhưng mà sau đó Lâm An không nhịn nổi nữa, nhìn tôi như đang cầu xin.

“Hay là, em cứ giả làm bạn gái anh một đêm đi, nghe vậy hình như đỡ xấu hổ hơn đó.”

Đại ca, nghĩ hay lắm, cảm ơn nhé.

Nhưng mà hình như cũng không có cách nào tốt hơn.

Thế là tôi bịt tai lại, lùi vào một góc.

8.

Anh ấy ngồi trên bồn cầu một lúc lâu, nhưng không giải quyết được.

Vì có tôi ở ngay bên cạnh, Lâm An chọn cách lừa mình dối người, bắt đầu tự hát.

Nhưng mà giọng hát này, tôi khen không nổi.

Đợi Lâm An rên rỉ được một lúc, tôi không nhịn được nữa.

Nếu để anh hát tiếp, chắc tôi không tự chủ được chính mình quá.

“Đại ca, anh đừng gào nữa, gào nữa là em không đợi được đến lúc anh giúp em làm sci đâu.”

Cuối cùng Lâm An cũng ngậm miệng, nhìn tôi.

“Nếu anh không giải quyết được, thì anh cũng không đợi được đến lúc giúp em làm sci đâu.”

Thôi được, tôi đành nhủ lòng thỏa hiệp.

“Thế thôi anh cứ hát tiếp đi.”

Lâm An lại gào lên, nhưng vẫn không thể đi vệ sinh.

“Hay là, hai đứa mình làm quen nhau một chút nhỉ?”

Đại ca, trong nhà vệ sinh thì làm quen nhau kiểu gì.

Huống hồ là còn trong những lúc thế này, làm sao mà làm được. 

Tôi ôm lấy cơ thể, lùi về sau, lắc đầu dữ dội.

“Không thích.”

Anh ấy nhìn gương mặt cảnh giác của tôi, không thể tin nổi: “Đừng nói là, em tưởng anh cưỡng ép em nhé.”

Tôi gật đầu.

Lâm An bất lực gãi đầu, mái tóc rối tung lên.

“Với cái gương mặt này của anh, có thiệt cũng là anh thiệt chứ.”

Lâm An không chỉ đầu óc kỳ lạ, mà còn có chút tự tin thái quá.

“Nguyệt Nguyệt, anh chỉ muốn hiểu thêm về quá khứ của em, để việc em trở thành bạn gái anh sẽ không khiến anh cảm thấy quá đột ngột.”

Nhưng mà tôi thì thấy như thế.

Tôi lắc đầu.

Thế là Lâm An không thèm để ý đến tôi nữa.

Bắt đầu tự nói chuyện, tường thuật về quá khứ của bản thân, để lúc mà tôi xem anh ấy là bạn trai, sẽ không cảm thấy quá đột ngột.

9.

Sau lời kể không ngừng nghỉ của Lâm An, quả nhiên tôi không còn cảm giác đó nữa, thậm chí còn cảm giác anh ấy có thể làm bạn thân của tôi được rồi.

Thế là tôi ngồi xổm bên cạnh Lâm An, vỗ vào vai anh ấy.

“Người anh em, gần đây anh bị táo bón hả?”

Đầu tiên anh ấy kinh ngạc nhìn tôi, sau đó nghiêm túc gật đầu.

“Cũng hơi.”

Tôi đánh mạnh vào đùi Lâm An, âm thanh thanh thúy truyền khắp phòng vệ sinh.

“Em cũng thế.”

Sau đó tôi lớn tiếng cười ha ha.

Cười một lúc lâu, chúng tôi mới phát hiện có điều bất thường.

Tôi cúi đầu xuống nhìn vào chân anh ấy, chỗ bị tôi đánh đã đỏ lên một mảng.

Quần Lâm An tụt xuống đùi, cũng may áo sơ mi khá dài để che đi.

Hóa ra điều không bình thường là, anh ấy đang ngồi xổm trên bồn cầu. (nvs là xí xổm)

Tôi vội che mắt lại, lùi vào một góc tường.

“Anh tiếp tục, tiếp tục đi.”

Đại khái là trải qua một trận kinh ngạc, cuối cùng cũng phát ra được tiếng nước.

Chính vào lúc anh ấy không hát, lúc chúng tôi xấu hổ nhất, lúc ai cũng không dám nói chuyện.

Trong nhà vệ sinh lúc này, ngay cả tiếng thở cũng trở nên vô cùng rõ ràng.

Lâm An giống như đang chơi một bản tình ca êm dịu, vừa dai dẳng vừa dễ chịu.

Sau đó, anh thoải mái mà thở một hơi nhẹ nhõm.

“Thôi vậy, thôi vậy, lần đầu tiên đứng trước mặt con gái nhà người ta đã xấu hổ như thế rồi.”

Rồi đứng lên, kéo quần.

Xấu hổ? Giải quyết xong cho bản thân rồi còn dám nói câu xấu hổ.

Nghe như kiểu mấy thằng cặn bã giải quyết xong là kéo quần lên không nhận người vậy.

Trong lúc bàng quang tôi chuẩn bị nổ tung, cuối cùng thầy hướng dẫn cũng chậm rãi quay lại.

Thợ phá khóa chỉ mất 2 phút đã mở được cánh cửa.

Thầy hướng dẫn vỗ vai tôi nói: “Ở chung cũng vui đó nhỉ.”

Lâm An kéo tay thầy hướng dẫn đang khoác vai tôi xuống, dẫn ông ấy lên trước mấy bước.

“Bố tệ thật đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.