Nhật Ký Báo Thù Của Mỹ Nhân Tàn Bạo

Chương 1


Ta tên là Thẩm Tri Ý, là đích trưởng nữ của Thẩm phủ, mẫu thân khó sinh mà qua đời khi hạ sinh ta. Năm sau, phụ thân liền cưới kế mẫu.

 

Kế mẫu mới vào cửa chưa được hai tháng đã mắc bệnh nặng, hỏi thăm cao tăng chùa Đại Minh ở phía nam thành, lại nói là do bát tự của ta quá cứng, xung khắc với mẫu thân.

 

Phụ thân nổi giận, nói ta khắc c.h.ế.t sinh mẫu, nay lại muốn hại kế mẫu, lập tức sai người đưa ta đến trang tử ở quê.

 

Cũng thật kỳ lạ, ta vừa đi, bệnh tình của kế mẫu liền khỏi hẳn. Ta ở quê một mạch mười lăm năm. Mãi đến khi cập kê, phụ thân mới phái người đến đón ta về kinh.

 

Ngày đầu tiên về kinh, kế mẫu và muội muội đã cho ta một trận ra oai phủ đầu.

 

Muội muội tên Thẩm Bảo Châu, nhỏ hơn ta hai tuổi, nó nũng nịu bên cạnh kế mẫu, trong tay bưng một bát m.á.u chó đen, cười đầy ranh mãnh.

 

“Tỷ tỷ, ở quê là nơi ô uế, âm khí nặng nề, bát tự của tỷ lại không tốt, đại sư Huệ Năng nói phải trừ tà cho tỷ trước.”

 

Nói xong hất bát m.á.u chó vào người ta.

 

Mùi tanh hôi xộc vào mặt, ta dữ tợn dang hai tay ra.

 

“GRRRR——”

 

Giọng nói trầm thấp như dã thú, dọa cho kế mẫu và muội muội sợ đến mức run rẩy.

 

Tiếp đó, ta sải một bước dài tiến lên, tay trái túm tóc kế mẫu, tay phải giáng cho bà ta mười mấy cái tát.

 

Thẩm Bảo Châu hét lên xông về phía ta, ta giơ chân đạp một phát vào n.g.ự.c nó. Những người hầu xung quanh đều ngây người, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cuống quýt chạy đến can ngăn.

 

Ta bị ngược đãi từ nhỏ ở quê, phải làm việc đồng áng, nếu không làm thì sẽ không có cơm ăn. Ta sức dài vai rộng, động tác lại nhanh nhẹn, né tránh mọi người một cách linh hoạt.

 

Đợi đến khi đám người hầu kéo được ta ra, mặt kế mẫu đã sưng vù như đầu heo, Thẩm Bảo Châu cũng đầu tóc rối bù, trông như một con mụ điên.

 

Kế mẫu ôm n.g.ự.c khóc lớn.

 

“Nổi loạn rồi! Còn không mau trói nó lại, đánh c.h.ế.t nó cho ta.”

 

Đám người hầu xông lên muốn tóm ta lại, ta vừa hét lên the thé vừa chạy vòng quanh phòng.

 

“Giết người rồi! Lương thị muốn g.i.ế.c đích nữ đây! Mọi người mau đến xem đây!”

 

Đang náo loạn thì phụ thân ta trở về.

 

Ông ta thấy vậy vô cùng tức giận, sai người đè ta xuống, đánh cho một trận nên thân.

 

Ta không hề tỏ ra yếu thế, trừng mắt nhìn ông ta.

 

“Ông có giỏi thì đánh c.h.ế.t ta đi!”

 

Ta biết, ông ta không dám.

 

Ngoại tổ gia ta là võ tướng trấn thủ biên quan, mấy cữu cữu ta đều đóng quân ở biên giới. Tuy ta bị vứt bỏ ở quê, nhưng họ cũng chưa từng hỏi han đến. Vậy nên nếu ta chết, đó lại là chuyện khác. Vì thanh danh gia tộc, họ nhất định sẽ đến hỏi tội ông ta.

 

Quả nhiên, phụ thân tức giận hất tay áo bỏ đi.

 

“Đem cái thứ nghiệp chướng này nhốt vào nhà kho!”

 

2

 

Thẩm phủ đúng là nhà giàu, ngay cả nhà kho cũng còn khang trang hơn căn nhà đất ta ở hồi còn ở quê.

 

Ta ôm hai đầu gối ngồi co ro trong góc tường, nhe răng nanh, đưa tay sờ sờ vết thương trên mặt.

 

Người đi trà nguội, sau khi mẫu thân qua đời, những nha hoàn thân cận đều bị Lương thị bán đi hết. Trong trang tử toàn là người của bà ta, ngày ngày đều nghĩ cách hành hạ ta.

 

Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng được ăn no một bữa, ngày nào cũng có làm không hết việc. Đói quá, ta chỉ có thể bắt chuột đồng ăn.

 

Nghĩ đến những ngày tháng khốn khổ trước kia, ta lại muốn phát điên. Muốn châm một mồi lửa thiêu rụi căn nhà sang trọng này, để tất cả mọi người đều xuống địa ngục cùng ta.

 

Tại sao chứ, rốt cuộc ta đã làm sai điều gì, bọn họ được sống sung sướng, còn ta lại thấp hèn như con kiến, ngay cả một hạ nhân cũng sống tốt hơn ta gấp trăm ngàn lần.

 

Bị nhốt trong nhà kho hai ngày, ngày thứ ba, phụ thân xuất hiện.

 

Ông ta nhìn ta với vẻ mặt chán ghét, sai người hầu dọn dẹp cho ta sạch sẽ, thay cho ta bộ y phục trang nhã.

 

“Tri Ý, ở kinh thành không giống như ở quê, nhất cử nhất động của con đều đại diện cho thể diện của Thẩm phủ, sau này không được hành động như vậy nữa.”

 

Thái độ của phụ thân đã hòa hoãn hơn mấy ngày trước một chút, thậm chí còn hào phóng đưa cho ta một chiếc hộp, bên trong đựng vài món trang sức.

 

“Ngày kia, Thái tử mở tiệc chiêu đãi ở Đông cung, con đi cùng chúng ta.”

 

Thái tử?

 

Mắt ta sáng lên, lời nói vừa rồi của phụ thân đã nhắc nhở ta, ở cái thời đại này, gia tộc là trên hết. Thái tử là vị vua tương lai, nếu ta đi ám sát Thái tử, vậy chẳng phải cả nhà ta sẽ không ai thoát tội?

 

Nhẹ thì c.h.é.m đầu, nặng thì tru di cửu tộc?

 

Hắc hắc hắc, tốt lắm, Thẩm Thư Nghiên, Lương thị, Thẩm Bảo Châu, còn có những kẻ đã từng bắt nạt ta ở trang tử nữa, tất cả cùng c.h.ế.t hết đi, cùng xuống địa ngục với ta.

 

Phụ thân bước ra khỏi nhà kho, giọng nói sốt ruột của Lương thị từ bên ngoài vọng vào.

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.