1
Hôm nay là ngày phủ tướng quân bị tịch thu tài sản.
Quan lại như lũ châu chấu càn quét qua, thậm chí không chừa cả lỗ chuột trong phòng hạ nhân, lo sợ bỏ sót bất cứ thứ gì đáng giá.
Nhưng rõ ràng họ đã tính sai.
Trong phủ lớn như vậy, ai có thể chạy thì đã sớm bỏ trốn, chỉ còn lại vài đứa nhỏ và lão quản gia què chân đứng che chắn chúng sau lưng.
Một số hạ nhân nhát gan không dám chạy, đành cúi đầu chờ quan sai đến bắt.
Dưới đế giày, ta giấu trăm lượng ngân phiếu và một ít bạc vụn khâu vào lớp áo trong.
Sau khi khám xét xong, viên quan đầu lĩnh đảo mắt một lượt, trên khuôn mặt nghiêm nghị hiện lên chút thương cảm nhạt nhòa: “Ngày mai giờ ngọ sẽ bắt đầu lưu đày, tốt nhất… chuẩn bị vài bộ áo ấm mà mang theo.”
Gia đình này, trẻ thì quá trẻ, tàn tật cũng nhiều, chỉ còn lại một tiểu thiếp yếu đuối, chẳng có chút sức lực nào, xem chừng chẳng thể sống sót qua vùng Bắc Cương lạnh giá. Đợi họ rời đi, Nhị thiếu gia Tiêu Tây liền bật khóc nức nở: “Con muốn cha, con muốn cha! Hu hu…”
Đại thiếu gia Tiêu Đông, mới mười tuổi, mắt cũng đỏ hoe, giận dữ đẩy đệ đệ: “Có thể đừng khóc nữa không? Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc.”
Ta nhìn đứa nhỏ trong lòng, nó đang phồng má thổi bong bóng, khiến ta càng thêm đau đầu. Đúng là… khốn khổ mà!
2
Trên đường lưu đày, không hề yên ổn, xiềng xích nặng nề cùng gông cùm hành hạ ý chí con người.
Bọn nhỏ nhà Tiêu gia vẫn chưa nhận ra sự thật, mới đi được một lúc đã đòi uống nước, đòi ngồi xe kéo. Cho đến khi roi da của quan sai quất mạnh xuống đất, phát ra tiếng “bốp” ngay trước mặt chúng.
“Còn kêu nữa, lần sau lão tử sẽ không tha đâu! Mau đi nhanh, tưởng mình còn là con cháu thế gia cao quý sao!”
Lão quản gia què chân run rẩy che chắn cho các tiểu chủ tử, lục tìm vài mẩu bạc vụn đưa qua, nở nụ cười xum xoe: “Quan gia, ngài là người rộng lượng, xin đừng chấp nhặt với trẻ nhỏ.”
Ta cúi mắt không nói, một lúc lâu sau mới lấy ra vài mẩu bánh ngô khô cứng đưa cho hai huynh đệ. Thiếu niên chau mày, tức giận hất đổ bánh trong tay ta: “Ai thèm ăn thứ hạ đẳng này!”
Ngược lại, Tiêu Tây nhỏ hơn, nhặt bánh lên, vui vẻ nhai: “Ca ca ơi, đệ đói.”
Tiêu Đông giận đến run người, nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của ta làm cho chùn bước.
“Đại thiếu gia không muốn ăn đồ của ta, vậy từ nay đừng đến nhờ ta nữa.”
“Ai cần ngươi! Đợi đến thị trấn, ta sẽ bảo quản gia đi mua bánh ngọt.”
Nhưng lão quản gia què chân không thể sống đến thị trấn tiếp theo. Ngày hôm sau, xác ông nằm giữa đồng hoang, của cải giấu trong n.g.ự.c đã bị lục sạch.
Các quan sai đi mua rượu, gà quay, uống say túy lúy.
“Tưởng việc này là khổ sai, ai ngờ cũng có chút bổng lộc!”
Người duy nhất bảo vệ bọn trẻ đã không còn.
Tiêu Đông nắm chặt tay, mắt đỏ ngầu, chỉ qua một đêm đã như trưởng thành hơn vài tuổi.
Là lưu đày, bữa ăn của tội nhân không hơn gì chút cháo loãng hoặc mẩu bánh mì cứng không thể nhai nổi, mà mỗi ngày chỉ được một bữa.
Ánh mắt sỗ sàng của quan sai cũng từng lướt qua ta.
Họ ám chỉ: “Muốn ăn no thì phải dùng thứ khác đổi.”
Không lâu sau, thiếu niên nhân lúc không ai chú ý, kéo đệ đệ quỳ trước mặt ta, khẩn cầu:
“Thân di nương, cầu xin người… chăm sóc cho Tiểu Tây.”
Nó không cầu cho mình, chỉ vì đứa em nhỏ.
“Chăm sóc thì được, nhưng sau này các ngươi phải nghe lời, ta không muốn bị liên lụy.” Ta hỏi: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
“Người khôn ngoan mới biết thời thế.”
Thiếu niên suy nghĩ một hồi, gật đầu.