Nhất Sinh Bình An

Chương 1


01

Ta tên Dịch An, là đích ấu nữ của Dịch gia, sinh ra dưới bầu trời đỏ rực.

Ta có một tỷ tỷ, ra đời sớm hơn ta một nén hương, tên là Dịch Thanh, là trưởng nữ của Dịch gia.

Gia tộc ta trải qua bốn đời làm tướng quân, bảo vệ triều đại Đại Khởi hàng trăm năm, được coi là trụ cột của quân đội Đại Khởi, vô số tổ tiên anh hùng đã hi sinh nơi chiến trường.

Đến khi ta ra đời, đích chi nam tử trong nhà chỉ còn lại phụ thân và huynh trưởng của ta. Vì vậy, tên của hai tỷ muội chúng ta rất đơn giản, đồng âm với “nhất sinh bình an” (một đời bình an).

Từ nhỏ, ta đã biết rằng tỷ tỷ và ta rất khác nhau.

Tỷ ấy không thích sai bảo người khác, luôn tự làm những việc có thể làm, từ mặc quần áo, ăn uống đến chuẩn bị thức ăn; tỷ ấy còn rất thông minh, từ nhỏ đã biết hết chữ trong “Thiên tự văn”; trước khi ngủ, tỷ ấy còn thích kể chuyện cho ta nghe, câu chuyện mà ta nhớ nhất là về một con vịt xấu xí trở thành thiên nga.

Vì vậy, lúc nhỏ ta luôn nhầm tưởng rằng vịt là thiên nga con.

Tỷ tỷ nói với ta rằng khi chúng ta sinh ra bầu trời đỏ rực, thực ra là “mây cháy”. “Hỏa, thiêu, vân” (lửa, cháy, mây).

Ta vẫn không hiểu ba chữ này ghép lại thành từ gì, nhưng ta đã quen với việc tỷ tỷ nói những điều ta không hiểu.

Từ nhỏ, ta đã nghĩ rằng tỷ tỷ song sinh của ta chính là phượng hoàng mà đạo sĩ nói đến. Còn ta, có lẽ là mảnh vỏ trứng bị rơi khi phượng hoàng nở ra.

Nhưng ta không ghen tị chút nào với tỷ tỷ. Những ý tưởng kỳ lạ của tỷ ấy rất thú vị, nhưng tỷ ấy cũng có nhiều điều không giỏi mà ta lại giỏi.

Tỷ ấy không bao giờ viết chữ đẹp khi dùng bút lông, không hiểu được những điều lão sư dạy trong “Nữ giới”, không kiểm soát được kim thêu, không hiểu được chuyện tam thê, tứ thiếp phổ biến trong những gia tộc thế gia, và trong các cuộc thảo luận về Nho học của Khổng Mạnh, tỷ tỷ luôn khiến các lão sư tức giận mà rời lớp học.

Ta chỉ còn cách ép tỷ tỷ viết nhiều lá thư xin lỗi, chọn ra lá thư đẹp nhất, rồi ngoan ngoãn thay tỷ tỷ giúp lão sư nguôi giận.

Lão sư thường đau lòng khuyên tỷ tỷ học hỏi từ ta, một hình tượng chuẩn mực của tiểu thư thế gia.

Chỉ có ta biết, vì tỷ tỷ không giỏi, nên ta mới ép bản thân trở thành chuẩn mực bên ngoài.

Thực chất, ta rất thích nghe tỷ tỷ nói về lịch sử, kinh sách cũng như những học thuyết “chúng sinh bình đẳng” không biết từ đâu mà có.

Ta nghĩ tỷ tỷ ta khác hẳn với tất cả mọi người trên đời. Tỷ ấy là người tuyệt vời nhất, và cũng yêu thương ta nhất.

Tỷ ấy quản lý thời gian đọc sách của ta, dạy ta cách thư giãn mắt, nói với ta rằng ngồi lâu không tốt rồi kéo ta đi dạo, còn hướng dẫn ta chơi một trò chơi xếp năm quân cờ thành một hàng do phụ thân mua về để trang trí tao nhã.

2.

Lúc năm sáu tuổi, tỷ tỷ ta thích dạy người khác học chữ.

Tỷ ấy cho rằng đọc sách cần yên tĩnh và có cây cối bao quanh mới bảo vệ được mắt, nên sau khi được mẫu thân cho phép, tỷ ấy chọn một sân yên tĩnh gần núi để làm lớp học, cho các tiểu nha hoàn đến học “Thiên tự văn” trong lúc rảnh rỗi.

Khi đó, ít có lão sư dạy nha hoàn học chữ, vì vậy ta và tỷ tỷ trở thành những phu tử của các nha hoàn của Dịch gia.

Ta và tỷ tỷ mất cả một năm để đào tạo lứa nha hoàn đầu tiên biết hết chữ trong “Thiên tự văn”.

Sau đó, các nha hoàn mới trở thành phu tử.

Những năm đó, nha hoàn Dịch gia nổi tiếng khắp kinh thành vì ai cũng biết chữ, khi ra ngoài lấy chồng đều được tranh giành.

Câu chuyện về hai tỷ muội song sinh Dịch gia làm phu tử truyền tụng trong các gia đình quyền quý một thời gian dài.

Đọc sách học chữ từ xưa là đặc quyền của các gia đình quyền quý, dù chúng ta chỉ dạy “Thiên tự văn”, nhưng không biết lòng người trong các gia đình quyền quý có thật sự công nhận việc này không, chỉ biết rằng người dân truyền miệng nhau, nữ nhi Dịch gia lúc đó nổi tiếng vô cùng.

Huynh trưởng ta hơi đen. Khi còn nhỏ, nhìn thấy huynh ấy to lớn, đen đúa mang quà đến cho chúng ta, ta cảm thấy huynh ấy trông có vẻ hung dữ, nên không kìm được mà nấp sau lưng tỷ tỷ.

Tỷ tỷ thì thầm với ta rằng huynh trưởng là một đại anh hùng bảo vệ gia đình và đất nước, rồi kéo ta cùng nói chuyện rôm rả về cuộc sống quân ngũ ở biên cương với huynh trưởng.

Huynh trưởng và tỷ tỷ ta ánh mắt sáng ngời, khóe miệng luôn tươi cười, khi nói đến những điều hứng thú thì vui mừng đến mức hận không thể khoác vai nhau ăn thịt uống rượu.

Đó chính là huynh trưởng và tỷ tỷ ta, tài giỏi, không làm mất danh tiếng của Dịch gia. Còn ta sẽ là một tiểu thư gia đình thế gia yên bình và tĩnh lặng.

Những thứ như cầm kỳ thư họa, gia phả thế gia, “Nữ giới” kinh điển mà tỷ tỷ không giỏi, ta sẽ thay tỷ ấy học.

Tỷ tỷ ta, Dịch Thanh, đáng lẽ nên có một cuộc đời tự do và phóng khoáng.

3.

Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, công việc của các nha hoàn ở Dịch gia đột nhiên tăng lên, mẫu thân ta đã trì hoãn tiến độ dạy học cho nha hoàn, và việc này dần dần không còn được nhắc đến trong những câu chuyện phiếm của người kinh thành nữa.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chúng ta đã sắp đến tuổi cập kê.

Mười mấy năm nay, vì Đại Khởi không có chiến tranh, Dịch gia, một gia tộc trăm năm, rất ổn định.

Huynh trưởng đóng quân ở Tây Bắc cũng có thể thường xuyên về kinh gặp gỡ phụ mẫu.

Mẫu thân thường đùa rằng, tên của ta và tỷ tỷ thật sự rất đúng, giúp Dịch gia một đời bình an.

Theo quy định của Đại Khởi, nữ tử đến tuổi mười lăm sẽ thực hiện lễ cập kê.

Mẫu thân rất yêu thương chúng ta, khi chúng ta được mười bốn tuổi, mẫu thân đã giảm bớt nhiều bài học và cho phép chúng ta thường xuyên ra ngoài.

Mẫu thân thường nói với chúng ta rằng, thời gian tự do của nữ tử chỉ có vài năm này thôi, hãy tranh thủ ra ngoài nhiều hơn.

Tỷ tỷ không để ý lắm, tỷ ấy thường nói riêng với ta rằng thế giới của con người nên rộng lớn như biển cả, mới không lãng phí khi đến thế gian này.

Ta mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ hiểu, thế giới của tỷ tỷ nhất định sẽ rộng lớn như biển cả. Ta sẽ giúp tỷ ấy.

Mùa xuân năm ta mười bốn tuổi, dịch bệnh bùng phát ở Khí Châu.

Tỷ tỷ lấy toàn bộ số tiền tiết kiệm từ nhỏ đến lớn, để lại một bức thư, nửa đêm dẫn theo vài gia đinh cưỡi ngựa muốn đến Khí Châu chống dịch nhưng bị ta ngăn lại.

Ta vừa an ủi phụ mẫu đang lo lắng vừa chờ đợi quyết định của phụ thân.

Cuối cùng, phụ thân ta, một lão tướng đã lui về ở ẩn sau những năm tháng trên chiến trường, quả quyết nói: “Dịch gia là quân trụ cột của Đại Khởi, ăn của dân thì phải bảo vệ dân, nhi tử bảo vệ đất nước, nữ nhi cũng phải gan dạ, tuyệt đối không ngồi yên trong khuê phòng khi đất nước gặp nạn!”

Câu này bị mẫu thân ta cấm không cho gia nhân truyền ra ngoài.

Từ đó, chúng ta mang theo các y sĩ tự nguyện đi cùng, mua hết thảo dược ở kinh thành, mang theo thư tay của phụ thân ta, lên đường đến Khí Châu.

Khí Châu nằm ở đồng bằng, không khí ẩm ướt, mưa xuân rả rích, cây liễu lay động.

Thời tiết ẩm ướt có gió là điều kiện tốt nhất để dịch bệnh lây lan.

Chúng ta mất hai mươi ngày, khi đến Khí Châu, cảnh tượng thê lương khắp nơi, người chet nằm la liệt, trong thành thuốc thang luôn được đốt liên tục, cây cối xung quanh đều mất hết màu sắc.

Bên ngoài thành, một cảnh tĩnh lặng đáng sợ, trong phạm vi năm mươi dặm không còn bóng người, Khí Châu như một thành chet bị bỏ rơi bởi thế gian.

Một người lính gầy gò tiều tụy xác nhận danh tính của chúng ta, rồi chìa đôi tay đen đúa giúp chúng ta mở cổng thành.

Ở Khí Châu ngập tràn mây đen, chúng ta gặp gỡ Bạch Thủ Trúc, nhi tử Bạch gia, cũng đến để chống dịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.