Ta là đích trưởng tử của thế gia Bạch gia, nghe có vẻ rất oai phong, phải không?
Tuy nhiên, Bạch gia theo đuổi nền giáo dục kiểu sói, vị trí thế tử chỉ dành cho người xuất sắc nhất trong một thế hệ. ta không có anh em cùng mẫu thân, nhưng ta có vô số huynh đệ cùng cha khác mẹ.
Từ nhỏ, ta đã bị yêu cầu phải làm mọi việc tốt nhất, nếu không sẽ bị đ//ánh mắng, bị bỏ đói.
Mẫu thân ta sẽ cứu ta, nhưng khi gia đình ngoại dần suy yếu, lời nói của bà cũng dần mất tác dụng.
Thực ra cũng không cần cứu ta nữa, ta đã quen với cuộc sống như vậy rồi.
Thế gia là gì? Trong mắt Dịch Thanh, đó là rận trên chiếc áo choàng lộng lẫy. Nếu ta chưa từng gặp Dịch Thanh thì tốt biết bao.
1.
Lần đầu tiên ta gặp Dịch Thanh, là ở ngoài Tử Cấm Thành.
Hôm đó, ta như thường lệ vào cung học, khi ra ngoài vào buổi chiều ta, thấy một cô nương nhỏ nhắn mặc trang phục rực rỡ, khuôn mặt tròn trịa, đôi tay nhỏ như củ sen nâng lên một nắm anh đào tươi mọng, nhẹ nhàng ngẩng đầu, đưa anh đào cho các tiểu thái giám.
Tỷ tỷ làm thế nào, muội muội học thế ấy.
“Đó là người Dịch gia, nghe nói Thái hậu nghe về việc nha hoàn học đường, đặc biệt lệnh cho phu nhân Dịch gia đưa họ vào cung xem, giỏ anh đào đó là phần thưởng.” Tiểu thái giám tiễn ta ra ngoài nói như vậy.
Không xa, các tiểu thái giám đã cung kính nhận những trái anh đào từ tay hai tiểu thư Dịch gia, hai tiểu cô nương cười tươi, đôi mắt đen láy không hề có chút khinh miệt nào đối với thái giám.
Phu nhân Dịch gia đứng bên cạnh, mỉm cười dịu dàng nhìn họ. Ta nghĩ, quả thật rất đặc biệt.
Xe ngựa Dịch gia lăn bánh trên lớp tuyết dày và rời đi, có một quả anh đào rơi ra khỏi giỏ, lăn lóc trên mặt đất.
Ta định nhặt lên, nhưng các tiểu thái giám đứng trước cửa tiễn Dịch gia đã nhanh hơn một bước.
Họ bước nhanh hơn ta, cẩn thận lau sạch quả anh đào, trân trọng cất vào trong áo mình.
2.
Lần thứ hai ta gặp hai tỷ muội Dịch gia là vào ngày Tết Đoan Ngọ, tại Nhất Phẩm Lâu.
Có lẽ triều Đại Khởi khá dễ dãi với các tiểu cô nương chưa đầy mười tuổi, hoặc có lẽ phu nhân Dịch gia yêu thương họ, đặc biệt đưa họ đi xem đua thuyền rồng.
Thật ra ta cũng mới hơn mười tuổi, cũng theo phụ mẫu ra ngoài để hòa mình vào không khí náo nhiệt.
Ngày hôm đó, cuộc đua thuyền rồng diễn ra vô cùng sôi động, ngươi đuổi ta tranh, nhưng chi tiết cụ thể thì ta không nhớ rõ lắm.
Thuyền rồng mà, đại khái đều giống nhau.
Điều ta nhớ là, Dịch Thanh khi thấy muội muội của mình ăn quá nhiều, đã nghiêm túc giáo dục muội muội về việc ăn uống phải vừa đủ, phải ăn rau quả thế nào mới tốt cho sức khỏe.
Ta nhớ là, nói một hồi hai tỷ muội lại lạc đề, Dịch Thanh bắt đầu kể cho muội muội nghe cách trồng một cây cà tím.
Lời lẽ rành mạch, sinh động vô cùng.
Ta nhớ là, hai tỷ muội với khóe miệng tươi cười, dựa vào lan can, nắm tay nhỏ hô hào cổ vũ cho chiếc thuyền rồng mà họ yêu thích, ánh nắng rực rỡ tình cờ chiếu lên họ, mang đến một cảm giác ấm áp trên khóe mắt, chân mày.
Ta không kìm được mà cũng mỉm cười theo.
3.
Sau đó, ta không còn gặp hai tỷ muội Dịch gia nhiều nữa.
Khi đã nắm vững kiến thức, ta chọn cách đi du ngoạn. Cuộc gặp gỡ ở Khí Châu, bất ngờ nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Bất ngờ vì đây không phải là cuộc gặp gỡ trong nhung lụa ở kinh thành, ta lo lắng gương mặt bị ám khói thuốc không còn đủ anh tuấn.
Trong dự liệu vì đây là Khí Châu, nơi hiện đang bị dịch bệnh hoành hành. Nó như một đứa trẻ cô đơn bị bỏ rơi, đón nhận một tia sáng và cố gắng bám lấy.
Nhiều năm không gặp, họ quả nhiên đã trưởng thành xinh đẹp.
Dịch Thanh như ngọn hải đăng trong đêm ta sâu thẳm. Ngọn hải đăng kiên định đứng đó, chiếu sáng Khí Châu u ám.
Ban đầu, ta chỉ cử một đội nhỏ đi theo họ, việc chữa bệnh là thứ yếu, nhiệm vụ chính là bảo vệ họ.
Dần dần, mọi người chủ động hoặc bị động theo Dịch Thanh chữa bệnh. Phương pháp của nàng ấy đơn giản, hiệu quả và mới mẻ.
Dịch Thanh có ma lực, đặc biệt là với ta.
Trong lúc bận rộn, nàng ấy vẫn dịu dàng an ủi những người bệnh nặng, khi rời đi không quên cho những đứa trẻ không chịu uống thuốc một viên kẹo.
Khi sắc thuốc, dù khuôn mặt dính đầy bụi thuốc, nàng ấy vẫn tự tay làm mẫu cách dùng hơi thuốc để hấp khăn thuốc.
Ta thấy nàng ấy bị hơi nước làm bỏng, nhưng khuôn mặt không biến sắc, lặng lẽ rút ngón tay lại, quay lưng tìm muội muội xoa thuốc và an ủi.
Trong những lúc tăm tối nhất, nàng ấy đứng vững vàng ở trung tâm thành, giải thích sự cần thiết của việc mở Chúng sinh sở, kêu gọi mọi người chủ động đưa người thân đến.
Ta không do dự mà cùng tỷ muội Dịch gia vào ở Chúng sinh sở đầu tiên.
Mọi thứ dần đi theo hướng tốt. Khi phương thuốc đầu tiên xuất hiện, Dịch Thanh vui mừng như một đứa trẻ.
4.
Nếu có cơ hội làm lại, ta chắc chắn sẽ không ra ngoài tuần tra vào đêm bạo loạn đó.
Khi đó, ta đã rất thân thiết với hai tỷ muội Dịch gia, khi rời Chúng sinh sở, Dịch An còn dặn ta phải chú ý an toàn.
Chỉ cần một tia lửa nhỏ là đủ để châm ngòi cho bề mặt tĩnh lặng giả vờ trở nên xao động.
Khi nhận được tin và quay lại, ta chỉ kịp thấy đội vệ binh của mình liều chet bảo vệ, những người dân bệnh tật ngày thường nay trở thành những con q//uỷ d//ữ h//ung á//c.
Còn Dịch Thanh của ta, lưng dựa vào cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, môi tím ngắt, váy đẫm m//áu, ngồi bệt trên đất, không còn hơi thở.
Không còn hơi thở, ta cười.
Nếu những con sâu bọ này muốn tự tay b//ẻ g//ãy đôi cánh của tiên nữ, thì ta sẽ trở thành á//c q//uỷ bảo vệ tiên nữ. Từng người, từng người, ta đều nhớ.
…
Đêm đó, dưới bóng đêm, ta ra lệnh giet không ít người.
Dịch Thanh đã sai, cách trấn áp bạo loạn tốt nhất là sự đẫm m//áu, không phải lời nói.
Với ánh mắt đầy sát khí, ta cẩn thận bế Dịch Thanh lên, đẩy cánh cửa lớn màu đỏ nâu, phía sau rất yên tĩnh, cuộc tàn sát một chiều tự nhiên rất yên tĩnh.
Ta thấy Dịch An bị các ma ma giữ chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng cánh cửa lớn màu đỏ nâu.
Đôi mắt đỏ hoe, tóc tai rối bời.
Đó là lần duy nhất trong đời ta thấy Hoàng hậu không còn để ý đến hình tượng của mình. Có lẽ bởi khi đó nàng chỉ là nữ nhi của Dịch gia.
5.
May mắn thay, Dịch Thanh vẫn còn sống.
Dịch An không còn nhiều thương xót đối với người dân Khí Châu, chỉ một lòng chăm sóc tỷ tỷ và quản lý Chúng sinh sở.
Ta nắm giữ toàn bộ dược liệu trong thành, ép buộc người bệnh vào Chúng sinh sở.
Không phải họ tự tay bẻ gãy ngọn hải đăng sao? Vậy thì hoặc vào, hoặc chờ chet ngoài sở.
Chữa được là may mắn của các ngươi, không chữa được là số phận của các ngươi.
Khi ta mang thuốc cho Dịch Thanh, nàng ấy gọi ta lại. Nàng ấy cố gắng ngồi dậy, ta lo lắng đặt thêm gối dựa sau lưng nàng.
Nàng nói: “Bạch đại ca, ta biết trong lòng huynh có oán hận.”
Nàng nói: “Thế gia đã tước đoạt quyền sống của họ, không thể tiếp tục tước đoạt quyền sinh tồn của họ.”
Nàng nói: “Hiểu lễ nghĩa và biết ơn đều cần được giáo dục bằng chữ nghĩa, thế gia chúng ta kiểm soát chữ nghĩa, làm sao có tư cách chỉ trích những người dân thất học đang phải chạy vạy kiếm sống?”
Ta có chút bối rối, chữ nghĩa từ xưa đến nay chỉ có thế gia mới có tư cách học.
Dịch Thanh dường như thấy được sự bối rối của ta, cười nói: “Không sao đâu, Bạch đại ca có thể đến Khí Châu đã là rất tốt rồi, thỉnh thoảng cứng rắn cũng giúp ích cho việc tiến hành công việc.”
Nàng nói ta rất tốt. ta cảm thấy như đang bay trên mây.
6.
Không ngoài dự đoán, chuyện của ta và Dịch Thanh nhận được sự ủng hộ từ phụ mẫu.
Là đích trưởng nữ của Dịch gia, thân phận này hoàn toàn xứng đáng làm chủ mẫu Bạch gia.
Hơn nữa—vào ngày đính ước, khi phụ thân ta uống say mèm, ông vỗ mạnh vào vai ta, lẩm bẩm nói về một cô nương khác của Dịch gia có tiền đồ rộng mở.
Ta ngạc nhiên nhận ra, phụ thân có một sự thỏa mãn bí mật. Có lẽ vì Bạch gia cưới được đích trưởng nữ, còn hoàng gia chỉ có thể chọn đích ấu nữ.
“Phụ thân ngươi yêu nhất vẫn là nữ tử năm đó vứt bỏ hắn vào cung.”
Mẫu thân ta không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh, lạnh lùng nói với ta. Thật phi lý. Nhưng phi lý vốn dĩ là trạng thái thường trực của Bạch gia.
Ngày Dịch Thanh gả cho ta, trống kèn vang dội, mười dặm hồng trang, mỗi món hồi môn đều nặng nề.
Nghe nói hồi môn là do Dịch An giúp phu nhân Dịch gia chuẩn bị, ta nghi ngờ liệu muội ấy có dọn sạch một nửa khố phòng Dịch gia không.
Ta nghĩ đến vài suy đoán không thể tin nổi, khi đón Dịch Thanh từ tay Dịch An, chỉ thấy Dịch An cười dịu dàng và hạnh phúc.
Sau này nghĩ lại, không thể nói rằng muội ấy đã dự đoán được kết cục suy tàn của Dịch gia, đó có lẽ là hành động đầy trực giác của con người khi đối mặt với hiểm nguy.
Cô nương dưới khăn hồng, mắt đẹp lấp lánh, môi đỏ da hồng, gương mặt e thẹn như hoa hạnh tháng ba.
Khoảnh khắc vén khăn lên, ta đã nghĩ đến cả cuộc đời của chúng ta.
7.
Ta sẽ giành lấy vị trí thế tử, sau đó chỉ sinh một nhi tử, và chấm dứt nền giáo dục kiểu sói của Bạch gia ở thế hệ ta.
Cuộc đời của Dịch Thanh giống như mặt trời, không nên bị vấy bẩn bởi bất kỳ chút bùn nhơ nào của Bạch gia.
Nàng ấy xứng đáng có một cuộc đời như thế.
Cuộc sống của ta và Dịch Thanh trôi qua nhẹ nhàng và thoải mái.
Một nửa là do ta đã trở thành người xuất sắc nhất trong thế hệ, nửa còn lại là do sự thịnh vượng của Dịch gia.
Người mẫu thân vốn luôn lạnh lùng của ta lại bất ngờ rất tốt với Dịch Thanh, bà cũng không thúc giục chúng ta sinh con.
“Không vội sinh con cũng tốt, năm đó khi sinh Thủ Trúc, ta suýt không qua nổi, đại phu nói may mà ta đã lớn tuổi, x//ương c//ốt phát triển đầy đủ rồi.”
Dịch Thanh rất đồng tình với quan điểm này, nàng thường lo lắng cho sức khỏe của Hoàng hậu.
Hiện nay Hoàng hậu chính là Dịch An, sinh hạ đích trưởng tử của Đại Khởi khi mới mười bảy tuổi, nghe nói lúc sinh nở rất nguy hiểm, nhưng may mắn là mẫu tử đều an toàn.
Ta làm việc ở Hình bộ, rất bận rộn, nhưng vào những ngày nghỉ, ta luôn dành thời gian đưa Dịch Thanh đi chơi.
Dịch Thanh cũng tìm thấy niềm đam mê mới, chăm sóc và đồng hành cùng các trẻ mồ côi ở từ thiện viện.
Có lần sau giờ làm việc, ta đến đón nàng ấy, nhìn nàng dịu dàng và không nỡ rời xa những đứa trẻ mặc áo vải thô, ta nghĩ, đã đến lúc chúng ta nên có con rồi.
Việc có con không suôn sẻ, Dịch Thanh lại tỏ ra thoải mái, chỉ nói là duyên chưa đến.
Ta có thể thoải mái không? Ta không thể thoải mái, ta đã sớm lên kế hoạch cho đứa con chưa ra đời này trong cuộc sống hạnh phúc của ta và Dịch Thanh.
Đại phu nói với ta, sức khỏe của Dịch Thanh bị ảnh hưởng từ sự việc ở Khí Châu năm xưa, khả năng mang thai rất mong manh.
Ta như rơi vào hố băng.
8.
Ta cố giấu kín tin tức này. Nhưng những ngày tháng tươi đẹp và nhàn hạ cũng không kéo dài lâu.
Phụ thân ta vốn rất quý mến Dịch Thanh, nhưng thấy chúng ta đã thành thân năm năm mà chưa có con, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.
“Dòng chính Bạch gia tuy chỉ có con, nhưng nếu con không thể truyền thừa huyết mạch—”
Phụ thân ta cười một cách tàn nhẫn: “Ta có thể cho người khác trở thành dòng chính mới.”
Mẫu thân ta có chút u ám nhưng cũng rất kiên định: “Ta có thể chỉ nhận Dịch Thanh làm con dâu, nhưng ta phải có cháu trai.”
Mẫu thân ta đã đấu tranh cả đời, cuối cùng đã đưa nhi tử lên thành người xuất sắc nhất của Bạch gia, bà sẽ không muốn ở khâu cuối cùng của việc truyền thừa huyết mạch lại rơi vào tay một thiếp thất nào đó trong hay ngoài hậu viện.
Dịch Thanh cảm nhận được sự thay đổi trong gia đình, cẩn thận hỏi ta liệu nàng ấy có làm sai điều gì không.
Ánh mặt trời sáng sủa dường như ta đi, hình ảnh nàng ấy rụt rè ló ra khỏi đám mây khiến ta đau lòng.
Ta mỉm cười trấn an: “Nương tử, nàng không sai, chỉ là trong tộc có vài chuyện nhỏ khiến phụ mẫu không vui mà thôi.”
Hình ảnh Dịch Thanh bán tín bán nghi vẫn lởn vởn trong đầu ta.
Khi người hầu thân cận gợi ý việc mượn bụng sinh con, ta đã gật đầu một cách vô thức.
Ta nghĩ rằng chỉ cần có con là ổn. Sự hỗn loạn và ngột ngạt này, chỉ cần có con là có thể giải quyết được.
9.
Dịch Thanh loạng choạng xông vào biệt trang.
Ta vội vàng che giấu hiện trường, nhưng những nha hoàn ngất xỉu, quần áo lộn xộn và những người hầu hoảng sợ đã phơi bày bộ mặt xấu xí nhất của ta trước Dịch Thanh.
“Bạch Thủ Trúc—” Nàng ấy tuyệt vọng và đau đớn gọi ta.
Ta có chút muốn tiến lên, nhưng lại do dự. Dịch Thanh rời đi.
Ta nhắm mắt lại, ta biết, chúng ta đã kết thúc.
Ta không muốn hòa ly, ta đã quỳ trước cửa Dịch gia rất lâu, phu nhân Dịch gia rất dịu dàng, bà luôn rất dịu dàng.
Phu nhân dịu dàng đó trao cho ta một chiếc áo choàng, rồi dịu dàng nhưng kiên quyết bảo ta rời đi.
Ngày hôm sau, Hoàng hậu triệu ta vào cung. Hoàng hậu không trực tiếp gặp ta.
Người để ta quỳ trước cửa Phượng Nghi Cung suốt hai giờ, rồi mới gọi ta vào.
Ta cam tâm tình nguyện quỳ, ta luôn cảm thấy chỉ cần ta còn quỳ, chỉ cần Dịch gia còn để ý đến ta, thì ta và Dịch Thanh vẫn còn hy vọng.
Có hy vọng không? Khi rời khỏi hoàng cung, Hoàng hậu ban cho ta một giỏ lê.
Những quả lê tươi mới, dường như còn vương sương sớm.
Thái giám phụ trách ban thưởng nâng ta dậy, cười mà như không cười, khẽ nói: “Bạch công tử, Hoàng hậu nương nương nhắn rằng, nếu xử lý không thỏa đáng, lần sau quỳ ở đây sẽ là phụ thân của ngài.”
Ta không suy nghĩ nhiều về lời của ông ta, vì trong đầu ta cứ liên tục phát lại những lời Hoàng hậu nói với ta trong điện.
Đó là giọng nói lạnh lùng và lý trí.
“Bạch Thủ Trúc, vì sợ mất đi mà nhận sai không phải là thực sự nhận sai, cũng không phải là thực sự tỉnh ngộ.”
“Hành vi của ngươi trong thời đại này có sai không?”
“Ngươi và tỷ ta—” Muội ấy cười, dường như trở về thời gian ở Khí Châu, “đều không sai.”
Muội ấy dường như không muốn nói thêm với ta nữa, nhưng lại gọi ta khi ta rời đi.
“Tỷ tỷ ta từng nói với ta, kết cục tốt nhất cho những người không phù hợp là buông tha cho nhau.”
Trái tim ta đau nhói.
Khoảnh khắc bước ra khỏi điện, ta dường như nghe thấy một tiếng thở dài: “Chỉ là ta dường như mãi mãi không thể đạt được kết cục này.”
Cuối cùng, ta cũng buông tha cho mặt trời nhỏ của mình, để nàng ấy rời khỏi vũng bùn này.
10.
Ta và Dịch Thanh đã hòa ly.
Phụ thân ta muốn chọn cho ta một thê tử mới, nhưng những nữ tử trong kinh thành sẵn lòng kết hôn thì ông ta không vừa ý, còn những người ông vừa ý thì lại muốn tránh xa gia đình chúng ta.
Phụ thân giận dữ đến nỗi gần như phá nát thư phòng.
“Phụ thân, người tức giận gì chứ?” Ta nhìn, lại cảm thấy một chút hả hê, lạnh lùng chế nhạo.
“Sức mạnh của hoàng gia, chẳng phải mấy chục năm trước người đã hiểu rõ rồi sao?”
“Nghịch tử—” Ông ta t//át ta một cái.
Ta không tránh, thậm chí còn nghĩ một cách chua chát, thật là cơn giận dữ bất lực của một con sư tử già.
Những ngày sau trôi qua rất nhanh, ta cố ý giảm bớt sự quan tâm đến Dịch gia, tự mình c//ắt giảm thế lực của phụ thân, thay thế bằng thế lực của mình.
Khi tin tức lão tướng Dịch gia bị vây hãm ở Lâm Thành truyền đến, ta cảm thấy như có một lưỡi d//ao treo trên đầu mình cuối cùng đã rơi xuống.
Sau đó, mọi việc diễn ra rất nhanh, phu nhân Dịch gia thân thể không tốt qua đời vì đau buồn, lão tướng Dịch gia hy sinh, tiểu tướng Dịch gia cùng Nhị hoàng tử của Khương quốc đồng quy vu tận.
Ta âm thầm theo dõi Dịch Thanh đến vùng biên giới chiến trường. ta nhìn nàng ấy sụp đổ khóc lóc, nhìn nnagf ấy như một cái x//ác không hồn, từng bước tìm kiếm th//i th//ể của phụ thân và huynh trưởng, nhìn nàng ấy vụng về cầm kim cố gắng khâu lại thân thể của phụ thân mình.
Dịch Thanh vốn không giỏi sử dụng kim thêu, nhưng ngày hôm đó, dưới bầu trời âm u, đôi mắt đỏ hoe không rơi một giọt nước mắt, nàng kiên quyết đẩy ngỗ tác và đại phu ra, run rẩy dùng từng mũi kim khâu lại thân thể đáng kính của lão tướng Dịch gia, mặc cho đôi tay bị kim đ//âm chảy m//áu đầm đìa.
11.
Khi phụ thân ta nghe tin về Dịch gia, ông có chút bàng hoàng và đau đớn.
Nhưng rất nhanh sau đó, khi nghĩ đến Hoàng hậu luôn dùng quyền lực áp đảo người khác, ông lại có chút hả hê.
Ta cảm thấy xấu hổ sâu sắc về dòng m//áu của mình.
May mắn thay, ta biết chỉ cần nhẫn nhịn thêm chút nữa, phụ thân ta sẽ sớm bị ta gạt bỏ quyền lực hoàn toàn.
Hoàng hậu im lặng suốt hai năm, tiểu thư Dịch gia ẩn dật không ra ngoài.
Ngày Hoàng hậu phục sủng, phụ thân ta lại muốn đập phá thư phòng, nhưng lần này ta đã ra lệnh cho người kiềm chế ông ta lại.
Ta bắt đầu yêu thích vẽ tranh, đặc biệt là vẽ chân dung.
Một buổi sáng ba năm sau, ta đã vẽ được bức tranh mà ta hài lòng nhất.
Đó là một bức tranh vừa lạnh lẽo vừa ấm áp, với lớp tuyết dày, những quả anh đào tươi mọng, tiểu cô nương nhỏ nhắn mặc trang phục rực rỡ đứng bên chiếc kiệu tinh xảo, đưa anh đào cho những thái giám đang khom lưng.
Tiếng chuông tang vang lên, ta cảm thấy như bị bóp nghẹt, lắng nghe và âm thầm đếm số lần chuông kêu.
Hoàng hậu nương nương, băng thệ.
Khi ta tham dự lễ tang của Hoàng hậu, ta đương nhiên gặp lại Dịch Thanh.
Nàng ấy được đặc cách cho đứng ở hàng đầu tiên của các mệnh phụ, gần quan tài Hoàng hậu nhất.
Nàng ấy gầy gò như một bộ x//ương, chiếc áo tang trắng rộng thùng thình mặc trên người nàng, như một đứa trẻ mặc áo của người lớn.
Nàng lặng lẽ quỳ, yên tĩnh như một ngôi sao đã mất đi ánh sáng.
12.
Ba năm tiếp theo, Dịch gia từng thịnh vượng đã trở nên im lặng đến mức dường như không còn tồn tại trong kinh thành.
Chỉ có những phần thưởng không ngừng của Hoàng đế và Thái tử Đông Cung mới khiến người ta thỉnh thoảng nhớ đến Dịch gia.
Ta thường ngồi ở quán trà gần cổng Dịch gia, lặng lẽ đồng hành cùng Dịch Thanh từ xa.
Thỉnh thoảng, cánh cửa nhỏ bên cạnh Dịch gia mở ra, vài nha hoàn và ma ma đi mua chút đồ ăn rồi nhanh chóng đóng lại.
Còn cánh cửa lớn, ta đã lâu lắm rồi không thấy nó mở ra.
Dịch Thanh sống cô đơn và lặng lẽ, sống bao lâu nhỉ? Sống đến khi Thái tử thành thân.
Trước khi Thái tử thành thân, Dịch gia đã lâu không thấy náo nhiệt.
Dịch Thanh gắng gượng thân thể yếu đuối, nghiêm túc phụ giúp Hoàng đế chọn một mối hôn sự vừa thỏa đáng vừa khiến Thái tử hài lòng.
Lần cuối cùng ta gặp Dịch Thanh là khi nàng tiễn Công chúa Duy Duy rời đi.
Nàng xoa đầu Duy Duy, sau khi tiễn Công chúa đi, quay lại nhìn thấy ta ở quán trà.
Cảm xúc của nàng rất nhạt nhòa, nhạt đến mức khi ta bước ta trước mặt nàng cũng không có biểu hiện gì rõ rệt.
Nàng mỉm cười dịu dàng với ta, giống như dáng vẻ của phu nhân Dịch gia ngày xưa.
“Thủ Trúc, ta không trách chàng, chúng ta chỉ là không cùng đường.”
Nàng nói: “Hoặc cũng có thể nói, ta không cùng đường với tất cả mọi người trên thế gian này.”
Nàng suy nghĩ một lúc, rồi lại cười, nụ cười rất đẹp: “An An thì khác, An An hầu như do ta nuôi lớn, ta và muội ấy chỉ nửa đường không cùng.”
Nói đến đây, nàng lại có chút buồn: “Nếu An An không do ta nuôi lớn, có lẽ muội ấy sẽ hạnh phúc hơn nhiều.”
Ta vừa định lên tiếng phủ nhận, nàng lại cười: “Tất nhiên là không, muội ấy nói ta là tỷ tỷ tốt nhất.”
Nàng không cần câu trả lời của ta.
“Bạch Thủ Trúc, hãy sống tốt nhé.”
Nàng thu lại nụ cười, nói với ta.
Trong mắt nàng, ta thấy quyết tâm chet, ta hy vọng mình nhìn nhầm, nhưng khi ta muốn nhìn kỹ hơn, nàng đã bước vào cổng phủ Dịch gia.
Cánh cửa lớn đóng sầm lại.
13 .
Ta đã không nhìn nhầm.
Ba tháng sau khi Thái tử thành thân, Dịch Thanh đã dùng một dải lụa trắng để kết thúc cuộc đời mình.
Phụ thân ta cũng nhanh chóng ra đi, ta đã khiến ông kiệt sức mà chet.
Khi đó, nha hoàn ở biệt trang bị ta đuổi đi, có người lén sinh nhi tử, trước khi chet đã đặt đứa trẻ trước cổng Bạch gia.
Mẫu thân ta rất trân quý đứa trẻ này, ta vốn định bỏ đi, nhưng khi nhìn thấy cảnh mẫu thân yêu thương đứa bé, hình ảnh đó như hòa với hình ảnh Dịch Thanh lúc trước ở thiện viện.
Cuối cùng ta giữ lại đứa trẻ.
Ta cả đời không tái hôn, chỉ có một đứa nhi tử này, giáo dục kiểu sói của Bạch gia cũng chấm dứt ở thế hệ ta.
Ngày nhi tử thành thân, nhìn con và con dâu quỳ lạy trước mình, ta chợt nhận ra, đây có lẽ là cả cuộc đời của ta.
Hoàng đế cả đời không lập hậu, nhưng cuối đời rất sủng ái một phi tần xuất thân bình thường.
Ta từng gặp nàng ấy trong cung yến, tuổi còn rất trẻ, cử chỉ giống Hoàng hậu năm xưa. Không ai ngờ mỹ nhân đó lại là thích khách được địch quốc đào tạo.
Lần ám sát này không còn Hoàng hậu nào dùng m//ạng mình để bảo vệ, Hoàng đế bị ám sát, nằm liệt giường vài ngày rồi băng hà, Thái tử lên ngôi, đổi niên hiệu thành Thụy Thanh, tôn xưng là Nguyên An Đế.
Ta nhớ đến Dịch An, người mà ta đến nay vẫn chưa chắc có yêu Hoàng đế hay không, nhưng dù là bảo vệ bằng mưu kế, Dịch gia vẫn luôn chân thành và trung thành với quốc gia.
Ngày ta ra đi, trời đổ tuyết lớn, năm nay cây anh đào ở biệt trang kết trái rất tốt.
Nhi tử và con dâu ngồi bên giường ta, buồn bã nghẹn ngào. ta bảo nhi tử đừng khóc, nhớ đặt bức tranh trong hộp gỗ đàn hương ở ngăn thứ năm của thư phòng vào quan tài của ta.
Nhi tử vội vàng lấy ra, mở bức tranh trước mặt ta.
Trên tranh, cảnh náo nhiệt đêm Thất Tịch, những chiếc đèn lồng đẹp mắt, một nữ tử xinh đẹp mặc áo trắng thả đèn lồng trên sông, và những chiếc đèn lồng lấp lánh trên mặt nước.
Đây là một bức tranh đẹp đến nghẹt thở, thể hiện tình yêu sâu sắc của người vẽ.
Trong tầm nhìn mờ ảo, ta lại nhớ đến Dịch gia, trung thành và bảo vệ quốc gia.
Mỹ nhân họa, anh hùng cốt, cuối cùng chỉ còn là một nắm đất vàng.
Nhưng ta vẫn muốn trở thành người nhà Dịch gia.
[HẾT]