01
Nhị tỷ ta tên là Tống Tri Sơ, được người người trong phủ ca ngợi là người có tâm địa bồ tát.
Nàng sẽ đau lòng khi thấy mã phu nuôi ngựa gặp mưa, sau đó bắt tỳ nữ của ta phải đi nấu canh gừng cho hắn.
Cũng sẽ thương hại gã sai vặt bởi vì làm vỡ món đồ có giá trị ngàn vàng mà bị phạt một tháng lương,
Nàng ở trong phủ đứng lên khuyên tiền, để các huynh đệ tỷ muội chúng ta phải móc bạc phụ cấp.
Không chỉ như vậy, ngày đi ra ngoài thưởng hoa đăng của Tết Nguyên tiêu.
Nàng ta vừa đồng tình vừa thông cảm cho một tên ăn mày ven đường.
Đích tỷ lôi khăn tay ra, đứng cách lão ăn mày đến tận mười trượng
Hốc mắt ửng đỏ, lã chã chực khóc:
“Ôi, người ăn mày này quả thật đáng thương.
“Rõ ràng hội Nguyên tiêu vạn nhà đoàn viên, vậy mà hắn chỉ một mình lẻ loi hiu quạnh ăn xin lang thang trên đường.”
Nàng nhìn phiên chợ náo nhiệt cách đó không xa, lại nhìn lão ăn xin một mình ngồi ở xó, bất bình nói, ” Thật là ‘Chu môn tửu nhục thối, lộ hữu đông tử cốt!*
(Chu môn tửu nhục thối, lộ hữu đông tử cốt: Câu thơ nổi tiếng trong bài thơ ” Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự” của Đỗ Phủ, miêu tả sự đối lập giữa cuộc sống xa hoa của kẻ giàu và cảnh khốn cùng của người nghèo. Dịch nghĩa: “Cửa nhà giàu có rượu thịt bốc mùi, ngoài đường có người c.h.ế.t cóng vì rét.”)
“Không bằng chúng ta làm việc thiện, cho hắn chút tiền để hắn về nhà cho sớm đi!”
Nói xong, nàng rút từ đầu tỳ nữ Hoa Chi một chiếc trâm có giá trị, ném vào chiếc chén bể của tên ăn xin cách đó xa xa.
Chi Hoa tái mét mặt mày, nhưng vẫn che giấu lương tâm tán dương.
“Tiểu thư thật sự là có tâm địa Bồ tát.”
Tống Tri Sơ mỉm cười, đem tóc mai vén ra sau tai.
Ánh mắt băn khoăn nhìn hai tỷ muội chúng ta.
“Ta đã cho hắn cây trâm rồi, còn hai muội muội thì sao?”
Cảnh trước mặt của ta thật là giống hệt với kiếp trước.
Trong lòng ta biết, Tống Tri Sơ này lại lên cơn rồi.
Ta cũng không muốn dây dưa với nàng ta trong mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Ta cùng Tam tỷ Tống Ngọc Thanh nhìn nhau, bảo tỳ nữ lấy hầu bao cầm tới năm lượng bạc.
Lão ăn xin cảm động rơi nước mắt, dập đầu ầm ầm.
Động tĩnh này đã thu hút được sự chú ý của mọi người xung quanh.
Tống Tri Sơ thẳng tắp lưng, ho nhẹ hai tiếng.
Chi Hoa lập tức hiểu ý, lớn tiếng nói:
“Không có gì to tát đâu!
“Nhị tiểu thư nhà ta từ trước đến nay nhân hậu, không cần đa lễ.”
Chủ tớ hai người trong ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh chậm rãi đi đến cầu nhỏ, nghênh ngang rời đi.
Ta cùng Tam tỷ đi theo sau phía xa.
Ta đang tự hỏi làm cách nào mở miệng nói chuyện với Tam tỷ, để nàng tránh được kết cục bị rơi xuống nước như kiếp trước.
Ai ngờ Tam tỷ lại trước ta một bước nói:
“Hiểu Hàm, lát nữa muội tránh xa cái cầu kia ra một chút.
“Trên cầu người người đông đúc hỗn tạp, coi chừng rơi xuống nước.”
Kiếp trước Tam tỷ không nói với ta câu này.
Ta không tin nổi mà ngây người tại chỗ.
Chẳng lẽ…… Tam tỷ cũng trùng sinh?