So với các buổi tiệc cưới, chuyện xảy ra tại bàn chúng tôi tựa như một khúc nhạc dạo ngắn ngủi mà thôi. Tất cả các bước trong buổi lễ đều được Lâm kế chu đáo theo từng trình tự nhất định, điều này chứng tỏ Giang Thần rất xem trong buổi lễ kết hôn này. Những chi tiết trang trí trong sảnh đều nằm trong quy chuẩn cao cấp nhất, gã không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra nằm ngoài tầm kiểm soát.
Sau khi giới thiệu khách quý xong, chủ tịch tập đoàn Giang Cẩm đích thân đọc diễn văn chúc phúc, sau đó MC nói lời dạo đầu, tạo không khí, rồi đến giai đoạn tiếp theo.
“Kính thưa quý vị quan khách, chúng ta cùng nhau đếm ngược 05 giây đi nào! Chào mừng cô dâu, chú rễ tiến ra sân khấu!”
“Hồng hạnh đầu cành xuân đã vãn, ngọc lan trên cầu đợi người thương. Thân mặc lễ phục cưới trắng tinh, đầu đội vòng hoa xinh đẹp, cặp đôi trẻ đang tay nắm tay, tim áp vào tim, mỉm cười rạng rỡ, bước chầm chậm giữa khúc nhạc trang nghiêm tiến vào sảnh đường. Kính thưa các vị quan khách, chúng ta sẽ cùng nhau thật lòng chúc phúc cho đôi tân giai nhân, ủng hộ hai người, ca ngợi sự ghép đôi hoàn mỹ ấy. Xin tất cả cho một tràng pháo tay, để chúc phúc cho tương lai hạnh phúc của cô dâu và chú rể!”
Giữa tiếng pháo tay rộn rã, giữa dãy thảm đỏ hơn trăm mét kéo ngang giữa lễ đường, Diệp Băng mặc áo cưới trên người, nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Thần, nép vào người gã như một con chim nhỏ, trong khi Giang Thần đi cạnh bên đầy vẻ đắc ý.
Gã mặc u phục trắng tinh, ngẩng cao đầu, ánh mắt kiêu ngạo, thỉnh thoảng vẫy tay với mọi người xung quanh.
Đi ngang giữa sảnh, gã còn cố ý nhìn về phía bàn tiệc tại góc sảnh bên này, có lẽ là đang tìm kiếm một người đàn ông đang rối bời giữa cảm xúc giận dữ và đau khổ, nhưng gã đã lầm.
Thấy Giang Thần nhìn sang đây, bọn bạn học ngồi chung bàn vỗ mạnh tay hơn nữa, diễn một gương mặt thật lòng chúc hai người hạnh phúc.
Thế nhưng, có hai người ngoại lệ. Hai người đó chẳng thèm để ý gì đến Giang Thần, mà lại thân mật dựa sát vào nhau, kề tai thủ thỉ to nhỏ.
“Đó là…” Vẻ đắc ý trên mặt của gã giảm đi rõ rệt, tầm mắt của Giang Thần rơi vào tôi khoảng vài giây, sau đó, gã chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào Lâm Ái.
So với Lâm Ái mặc đầm dạ hội ngày hôm nay, Diệp Băng đang đi đên cạnh gã đúng thật kém hơn rất nhiều, không những là gương mặt, mà còn cả khí chất hấp dẫn.
Trên thực tế, hiện tại, Lâm Ái là đại đội trưởng phân cục khoa trinh sát hình sự. Không cần dựa vào các mối quan hệ gia đình, cô ấy đi đến bước này đều dựa vào 90 phần trăm thực lực.
Người phụ nữ giỏi giang, xinh đẹp như thế có thể dễ dàng kích thích dục vọng chinh phục của đàn ông.
Bàn tính kĩ càng với Lâm Ái xong, tôi mới chú ý đến ánh mắt tóe lửa của Giang Thần. Cơ mà, tôi chẳng có hứng thú gì với bè phái con nhà giàu này, bèn mồi một điếu thuốc, rít một hơi.
“Trương Phong, sao chú rễ đó nhìn chằm chằm cậu vậy?” Lâm Ái huých tôi một cái bằng cùi chỏ.
“Hiện tại, cảm giác trong đầu gã tương tự như mình vừa đạt được một thành tựu to lớn, đang khoe khoang khắp nơi, đột nhiên phát hiện, thì ra đã có người từng đạt cái thành tựu ấy rồi, đồng thời người kia còn đạt một thành tựu mới vượt bậc hơn hẳn.”
“Dường như cậu đang ám chỉ một chuyện gì đó?”
“Ủa là sao? Thôi nào, đàn chị đừng có lộn xộn, áo rủ trên vai đang lệch xuống sâu hơn kìa.” Tôi khoát tay lên vai Lâm Ái một cách tự nhiên: “Ban nãy chắc là tôi nhìn lầm thôi.”
Hôn lễ vẫn tiếp tục, đây chính là ngày trọng đại của cặp đôi này. Chắc hẳn bọn họ đã tập luyện tốt nghi thức này, cả hai người ung dung chầm chậm tiến lên sân khấu, đứng bên cạnh MC.
Biết trước thế nào cũng có bài diễn văn giới thiệu dài dòng, tôi liền lấy điện thoại di động ra nghịch, chẳng thèm chú ý đến sân khấu trên kia.
Tôi đang cầm chiếc smartphone màn hình lớn của Âm Gian Tú Tràng trên tay. Từ hôm phỏng vấn đến nay, tôi vẫn luôn mang theo chiếc điện thoại này.
Vào mục hộp thư đến, tôi nhận thấy tất cả mọi inbox đều sẽ tự động xóa sau mỗi buổi sáng. Nhiều khi tôi nghĩ lại, chẳng lẽ có một bóng u linh nào đó tồn tại trong chính cái điện thoại này?
Có tất cả 03 cái icon, nhưng tôi không thể nào xài 2 ứng dụng còn lại. Buồn buồn, tôi nhấn đại vào icon Âm Gian Tú Tràng.
“Chúc mừng bạn streamer hoàn thành lần livestream thứ nhất. Mở khóa chức năng mới – camera. Bạn có thể yên tâm sử dụng điện thoại di động này để tiến hành livestream.”
“Mở khóa chức năng mới à?” Không ngờ Âm Gian Tú Tràng cũng tân tiến đến vậy. Lần trước, do máy camera quá cồng kềnh, nên tôi đã bỏ lại máy quay khi bò vào hang động, khiến bản thân biến mất giữa room livestream một lúc khá lâu. Vốn dĩ tưởng mình sẽ bị khiển trách này nọ, ai ngờ trùng hợp mở khóa chức năng mới.
Đóng ứng dụng Âm Gian Tú Tràng lại, tôi thấy trên màn hình chính có thêm một cái icon camera.
Những điện thoại di động thông thường bán ra thị trường đều có những chiêu bài quảng cáo nổi trội, đa phần là chụp ảnh rõ nét, dựng hình lập thể xuất sắc, trong khi điện thoại mà Âm Gian Tú Tràng cung cấp chỉ có mỗi một đặc điểm nổi bật – đó chính là quay chụp được tồn tại mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Vì tò mò, tôi mở camera rồi lia điện thoại về mấy cô, cậu ngồi cùng bàn. Qua mười mấy giây, tôi chẳng thấy gì đặc biệt cả.
“Chài! Mình còn tưởng quay ra hình ảnh có thêm một người xuất hiện ngay giữa bàn chứ.” Nhìn qua cả bàn, tôi chẳng thấy gì đặc biệt. Nghĩ lại cũng đúng, hiện tại là trời sáng, ban ngày, là thời điểm dương khí hừng hực, lại có nhiều người tụ tập như vậy, kèm theo hôm nay là ngày tốt để tổ chức đám cưới, bọn âm hồn quỷ quái thông thường chắc chắn không dám xuất hiện.
“Xem ra, mình chỉ có thể test cái chức năng này lúc đêm khuya vắng người rồi.” Bỗng nhiên, tôi tưởng tượng đến hình ảnh mình nằm vọc điện thoại giữa đêm, bỗng quay thấy cảnh có một con ma nữ nằm cạnh bên: “Thôi đi, sau này càng ít dùng chức năng này càng tốt. Mắt không thấy, tâm sẽ không phiền!”
Lướt điện thoại tới lui một vòng, tôi định cất nó vào thì đột nhiên bắt gặp một hình ảnh: “Cái gì thế nhỉ?”
Khi lia ngang điện thoại qua sân khấu, tôi trông thấy có thứ gì đó đang nằm sấp trên lưng chú rể Giang Thần.
Gã ta đang mặc một bộ đồ cưới trắng tinh, nếu hình ảnh đó khác thường, chắn chắn quan khách đều phát hiện ra rồi chứ.
“Đó là cái gì vậy nhỉ?” Tôi nhắm màn hình ngay Giang Thần, chọn zoom in, tiếp theo trợn tròn hai mắt.
“Kính thưa các vị quan khách, trong nghi thức trang trọng ngày tân hôn, chú rể và cô dâu đứng trước tất cả các vị quan khách, đứng trước mặt người bạn đời của mình, nói ra lời thề hẹn, một lời thề vĩnh cữu cả một đời! Mời chú rể và cô dâu đứng đối mặt lẫn nhau.”
Ngay lúc Giang Thần xoay người, tôi trông thấy một đứa bé khoảng 1 tháng tuổi gầy trơ xương đang nằm úp vào lưng gã.
“Sao lại có chuyện này?” Tôi nghĩ mình hoa mắt, bèn lấy tay dụi mắt một cái. Dùng mắt thường quan sát, tôi thấy Giang Thần tựa như một tên bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, sau lưng ưỡn lên thẳng tắp, nào có đứa trẻ chi đâu?
“Không đúng!” Tôi lại cầm điện thoại lên, quay chụp gã ấy. Trên màn hình điện thoại của Âm Gian Tú Tràng, tôi nhận ra đứa bé gầy trơ xương kia đúng thật đang ở vị trí đó.
Thậm chí, nó đang cử động!
Đứa trẻ ấy đang dùng một cánh tay ôm chặt lấy cần cổ của Giang Thần, trong khi cánh tay khô quắt còn lại đang thò về phía Diệp Băng.
“Các vị quan khách, xin mọi người yên tĩnh lại, dùng trái tim cảm nhận tình yêu chân thành được thể hiện qua lời hẹn ước của đôi tân giai nhân.”
“Chú rể, hãy đặt tay phải lên n.g.ự.c mình, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô dâu – Xin trả lời câu hỏi: Anh có đồng ý cưới vị tiểu thư đang đứng bên cạnh anh, để cô ấy trở thành một người vợ hợp pháp của anh hay không?”
“Tôi đồng ý.”
Trong đại sảnh, mấy trăm người đều nín thở, chứng Phong giây phút trang nghiêm này. Chỉ có mỗi một mình tôi trợn mắt, nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình.
Đứa bé trên lưng Giang Thần đã bò đến bả vai của gã. Ngón tay nhỏ dị dạng của nó đã sắp chạm đến người Diệp Băng. Ngón tay út của nó đ.â.m ngược vào màng thịt của bản thân nó, trong khi bốn ngón còn lại đã chạm vào sợi tóc của Diệp Băng.
“Dù sao này có sung sướng hay đau khổ, giàu sang hay nghèo túng, là khỏe mạnh hay bệnh tật, anh có hứa sẽ luôn bên cạnh cô ấy, vĩnh viễn không rời hay không?”
“Tôi hứa.”
Trong lúc đang tiến hành nghi thức, vừa nói xong câu đó, đứa em bé trên vai Giang Thần đã chạm tay vào làn tóc dài của Diệp Băng.
Hình ảnh trên điện thoại vô cùng kỳ lạ. Tựa như, mối ràng buộc giữa hai người không phải là lời thề son sắt kia, mà chính là đứa em bé vặn vẹo, xấu xí ấy.
“Mình nhớ rồi, thứ đó chính là… Kuman Thong!” Tôi nhớ từng thấy miêu tả tương tự vật kia trong danh sách hối đoái của Âm Gian Tú Tràng, đổi một con Kuman Thong mất 05 điểm. Hơn thế nữa, loại quỷ vật có thể hiện thân giữa đời thường thế này lại còn đắc giá hơn nhiều.
Thông thường, những con tiểu quỷ thế này thường được tạo ra bởi những bùa phép bí mật, chọn nguyên liệu từ chính những t.h.i t.h.ể của trẻ con. Cả quá trình làm ra cực kỳ kinh khủng, nhưng nếu thành công, nó có thể giúp cho người nuôi ổn định tài vận, bài bạc thuận lợi, thăng tiến công danh; cơ bản mọi người đồn đãi rằng nó rất linh nghiệm.
Ấy thế mà, chuyện này không đồng nghĩa với việc, nếu bạn nuôi nó thì nó sẽ hồi đáp vận may lại cho bạn. Nuôi tuổi quỷ sẽ hao tổn tuổi thọ, không may còn bị nó cắn trả lại, xui rủi đến mức cửa nát nhà tan.
Lúc này, tôi trông thấy con tiểu quỷ kia đang liên tục bò gần đến Diệp Băng, tựa như muốn sống ký sinh trên cơ thể cô ấy. Sau này, nếu cô ấy mang thai, con tiểu quỷ kia sẽ chiếm lấy cơ thể của bào thai ấy.
“Được rồi, mời chú rể thả tay xuống.” MC quay sang nhìn cô dâu Diệp Băng đang đắm chìm trong hạnh phúc: “Cô dâu: Mời chị đặt tay phải lên n.g.ự.c mình, nhìn thẳng vào đôi mắt của chú rể!”
Trên màn hình điện thoại, con tiểu quỷ kia đã nắm lấy tóc của Diệp Băng, cả người nó đã rời khỏi cơ thể Giang Thần hoàn toàn.
“Xin chị hãy trả lời: Chị có đồng ý giã cho quý ngài đang đứng bên cạnh chị, xem anh ấy là người chồng hợp pháp hay không?”
“Tôi…”
“Tôi không đồng ý!” Chiếc ghế lật ngược, ngã xuống nền phòng. Cả sảnh đường lặng ngắt như tờ. Mấy trăm ánh nhìn đều tập trung vào bóng người cô độc nhưng toát ra vẻ cương quyết ấy.
Rít xong hơi thuốc cuối cùng, tôi nhét điện thoại vào túi, lặng im dập tắt tàn thuốc: “Xin lỗi, tôi không đồng ý!”