1
Trước hôm nay, tôi luôn nghĩ rằng gia đình mình không giống với những gia đình khác.
Mỗi lần lướt mạng thấy những bài viết về chuyện trọng nam khinh nữ, chị gái hy sinh tất cả vì em trai, hay những vấn đề về gia đình khác, tôi không nhịn được mà bình luận vài câu.
Tôi muốn nói rằng, không phải bố mẹ nhà nào cũng thiên vị như thế, không phải chị gái nhà nào cũng sống khổ sở như vậy. Ít nhất, tôi nghĩ mình đã may mắn.
Thế nhưng, có vẻ như ông trời cảm thấy tôi như vẫn vẫn chưa đủ may mắn.
Ông trời lại cho tôi trúng giải độc đắc một trăm triệu!
Tôi nhìn vào tấm vé số với những con số trùng khớp, lau mắt một lần rồi lại một lần, rồi cẩn thận kiểm tra lại kết quả mở thưởng.
Không sai, tôi đã trúng giải nhất.
Tấm vé số này là tôi tiện tay mua trên đường cách đây một tuần, chọn số dựa trên ngày sinh của cả nhà.
Không ngờ lại thật sự trúng!
Giải thưởng một trăm triệu, sau khi trừ thuế tôi sẽ cầm về tám mươi triệu.
Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy cả người lâng lâng, đầu óc trống rỗng.
Tôi vội xin nghỉ làm, lái xe về nhà.
Tôi nóng lòng muốn báo tin vui này cho bố mẹ và em trai Dương Dương biết.
Dạo này, nhà tôi vừa nhận được thông báo rằng căn nhà cũ ở quê sẽ bị giải tỏa.
Bố mẹ tôi đã bàn bạc, quyết định chia đều tiền đền bù cho tôi và em trai.
Nhưng bây giờ, có số tiền lớn này, chúng tôi hoàn toàn có thể xây một căn biệt thự đàng hoàng!
Bố mẹ đã vất vả cả đời, đến tuổi này vẫn lo lắng cho hai chị em tôi, bây giờ cuối cùng cũng có thể tận hưởng cuộc sống nghỉ hưu thoải mái rồi.
Càng nghĩ, tôi càng thấy phấn khích, đến nỗi không may gặp tai nạn.
“Rầm” một tiếng! Xe tôi đ.â.m vào dải phân cách.
May mắn là túi khí bung ra nên tôi không bị thương nặng.
Khi đến bệnh viện, bác sĩ làm một loạt kiểm tra cho tôi.
Vết rách trên chân mày chỉ là vết thương ngoài da, khâu hai mũi. Nhưng tôi bị chấn động não nhẹ, có thể dẫn đến tình trạng mất trí nhớ tạm thời.
Bác sĩ nói như vậy với bố mẹ tôi.
Tôi dựa vào giường bệnh, đưa tay sờ lên miếng băng trên đầu. Lúc này, tôi vẫn chưa thoát khỏi niềm vui trúng xổ số.
Sờ vào tấm vé số trong túi, tôi quyết định trêu chọc bố mẹ một chút.
“Chú ơi, cô ơi, hai người là ai vậy?”
Tôi chớp mắt, giả bộ theo kiểu diễn kịch thái quá trên TV.
Mẹ tôi lập tức bật khóc, ôm lấy vai tôi, nghẹn ngào:
“Yên Yên! Mẹ là mẹ đây, Yên Yên, con thật sự không nhận ra mẹ sao?”
Bố tôi thì điềm tĩnh hơn, đặt tay lên vai mẹ an ủi.
“Không sao, không sao, bác sĩ đã nói rồi, mất trí nhớ là hiện tượng bình thường sau chấn thương.”
Sau đó, ông quay sang tôi:
“Yên Yên, bố là bố của con đây. Bây giờ con cảm thấy thế nào? Đau đầu hay chóng mặt? Để bố mẹ gọi bác sĩ kiểm tra cho con.”
Nói xong, ông kéo mẹ ra khỏi phòng bệnh.
Tôi thấy tình hình có vẻ căng thẳng, vội vàng chạy theo.
“Không! Bố ơi, con chỉ đùa thôi mà…”
Nhưng khi tôi vừa đến cửa, lại thấy bố không dẫn mẹ đi tìm bác sĩ, mà kéo bà vào cầu thang thoát hiểm gần đó.
Tò mò, tôi nhẹ nhàng đi theo.
“Bây giờ Yên Yên đã quên hết mọi thứ rồi, tốt nhất là đừng nói với con bé chuyện giải tỏa.”
Bố tôi nói.
Mẹ tôi đáp: “Ý ông là không nói cho con bé biết chúng ta được bao nhiêu tiền sao?”
Bố tôi: “Chúng ta đã thống nhất rồi, một trăm hai mươi vạn đó để mua nhà mới cho Dương Dương kết hôn. Nếu không phải hôm đó bà lỡ miệng, chúng ta cũng không định để Yên Yên biết.”
Mẹ tôi vỗ nhẹ vào miệng.
“Lúc đó tôi chỉ lỡ lời thôi. Nhưng giờ Yên Yên đã biết, chúng ta không thể quá thiên vị được.”
Bố tôi: “Vậy nên ông trời cũng giúp chúng ta mà, bây giờ con bé mất trí nhớ, không còn nhớ gì nữa. Khi tiền đền bù đến, chúng ta chỉ cần im lặng là xong.”
Mẹ tôi: “Tôi phải gọi ngay cho Dương Dương, bảo nó giữ mồm giữ miệng.”
Tôi nấp sau bức tường, bàn tay siết chặt không tự chủ được.