Nhóc Con Của Chị

Chương 1


Lúc ăn Tết, bạn gái mới của bố tôi dẫn con trai đến nhà chúng tôi làm khách.

Mở miệng ngậm miệng đều là muốn giới thiệu bạn trai cho tôi.

Tôi liếc nhìn con trai bà ta: “Cháu thích người giống cậu ấy.”

Mặt bà ta lập tức trông rất khó coi

Con trai của bà ta lại cúi đầu đỏ mặt…

 

 

1

Nửa năm sau khi mẹ tôi mất vì bạo bệnh, cha tôi có người bạn đời khác.

Ngày đầu tiên của năm mới, cha đưa bà ta về nhà mà không hề báo trước.

Người đàn bà đó khoảng ngoài bốn mươi, có đôi mắt đẹp tựa hồ ly, giọng rất dịu dàng, phong thái duyên dáng đoan trang.

Bà ta trẻ hơn cha tôi mười lăm tuổi, cứ thủ thỉ to nhỏ bên tai nhau suốt, khiến cha tôi cười ngoác miệng tới tận mang tai.

Chàng trai đi cùng bà ta mặc áo len trắng, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng.

Hắn thừa hưởng toàn bộ vẻ ngoài yêu nghiệt của mẹ mình.

Khuôn mặt này thực sự không hợp với khí chất lạnh lùng của hắn chút nào.

“Tố Tố, đây là dì Giang Mộng của con.” Chắc là sợ tôi không nhận, cha tôi mỉm cười nịnh nọt: “Cô ấy là bạn gái của cha.”

“Ồ, anh chàng đẹp trai này thì sao?” Tôi phớt lờ người đàn bà đang đưa tay về phía mình, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của chàng trai phía sau.

Giang Mộng đẩy hắn đến trước mặt tôi, cười nói: “Giang Yến, mau chào chị đi.”

Cái tên Giang Yến này liền tỏ vẻ ngoan ngoãn nhỏ giọng chào tôi.

Rồi đưa cho tôi túi quà trên tay.

Đó là một chiếc khăn của thương hiệu nổi tiếng.

Tôi cầm lấy ném lên sofa: “Cậu muốn ngồi chỗ nào cũng được.”

Trở về phòng, liền nghe cha tôi thấp giọng giải thích với người đàn bà tên Giang Mộng: “Con gái anh từ nhỏ đã bị mẹ nó nuông chiều. Trước nay vẫn vậy. Nó không cố ý nhắm vào em…”

Giang Mộng cười lấy lòng nói: “Thoạt nhìn con bé không giống anh, so với trong ảnh còn khác hơn nữa.”

Tôi đóng cửa lại, thay chiếc váy len màu đỏ tươi ra, dùng thun buộc mái tóc dài ra sau đầu. 

Tô son đỏ, trang điểm nhũ mắt đơn giản, khi bước ra, liền khiến cho Giang Mộng đang trò chuyện với cha tôi hơi giật mình.

Sau đó, bà ta cố nở một nụ cười giả tạo, đưa đẩy: “Thực sự em thấy Tố Tố là một người đẹp thanh thuần. Con bé năm nay đã gần ba mươi rồi phải không?”

Tôi mỉm cười: “Không, cháu hai mươi sáu. Dì ơi, dì mới hơn ba mươi tám thôi à?”

Giang Mộng xua tay: “Không đâu, Dì đã bốn mươi mốt rồi.”

“Ồ, nói như vậy khi cha cháu lên cấp ba dì còn chưa chào đời.” Tôi ngồi cạnh Giang Yến, bắt chéo chân, nhặt một quả dâu tây đưa lên môi hắn: “Cậu vẫn đang học cấp ba phải không? Đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều chút.”

Giang Yến ậm ừ, tai hắn lập tức đỏ bừng.

“Em học trung học năm thứ mấy?”

“Năm cuối trung học.”

“Em đẹp trai như vậy, các bạn nhỏ trong lớp chắc chắn không thể chú tâm học tập nổi nhỉ.”

Giang Yến nhận lấy quả dâu tây từ tay tôi: “Cảm ơn chị, em tự ăn.”

“Thành tích học tập của Giang Yến nhà dì rất tốt, thằng bé đang học tại một trường trung học trọng điểm trong thành phố. Lần trước, giáo viên chủ nhiệm nói rằng cơ hội Giang Yến đỗ đại học Thanh Hoa rất cao.” Giang Mộng cố ý chen lời chúng tôi, không che giấu sự đắc ý khoe khoang. 

Tôi liếc nhìn Giang Yến mỉm cười: “Vậy là em trai vẫn chưa có bạn gái.”

Giang Yến mím môi không trả lời.

“Tố Tố, dì nghe cha cháu nói cháu vẫn còn độc thân?” Đột nhiên Giang Mộng mở điện thoại, lấy ra một bức ảnh của một người đàn ông trong nhóm bạn bè của mình nói với tôi: “Nhìn này, dì định giới thiệu anh ta cho cháu. Đây là bạn của dì. Từng tốt nghiệp trường Đại học Tài chính Kinh tế, hiện tại là CEO của một công ty tư nhân. Tính cách tuyệt đối đáng tin cậy!”

Tôi lấy một nắm hạt dưa trong khay trái cây, nhìn vào bức ảnh, nhận xét: “Không tệ, nhưng có vẻ  tuổi không nhỏ.”

“Nhỏ hơn dì hai tuổi, chưa đến bốn mươi, trẻ tuổi đầy hứa hẹn…”

“Đứa trẻ đằng sau đang ăn bánh mì kẹp thịt có phải là họ hàng của anh ta không?”

“Ồ, đó là con trai anh ta. Nhưng đừng lo, đứa trẻ đó sống cùng vợ cũ. Cô ta cũng là dân kinh doanh, không thiếu tiền. Cho nên sau này nếu lấy anh ta cháu sẽ không phải lo tới chuyện phát sinh tranh chấp về con cái hay tài sản.”

Tôi cười nhìn cha: “Cha, người nóng lòng muốn đuổi con đi lấy chồng vậy à!”

Cha tôi nhìn Giang Mộng, rồi nhìn tôi, giả vờ ngu ngốc: “Hả? Cha không có, sao cha có thể…”

Giang Mộng lại cho tôi xem một bức ảnh khác của một người đàn ông mặc vest: “Tố Tố, nhìn người này coi, tính tình rất tốt. Nổi tiếng cả trường đại học của dì là ngoan ngoãn đấy.”

Tôi nhìn vào bức ảnh, một người đàn ông béo múp đang cười, đầu hói chỉ cao 1,7 mét:  “Đúng là khí chất rất độc đáo, nhưng không phải mẫu người của cháu”.

Thấy tôi không phản đối chủ đề này, Giang Mộng vội vàng hỏi: “Cháu thích phong cách nào? Nếu dì biết ai phù hợp nhất định sẽ giới thiệu cho cháu.”

Tôi mỉm cười nói: “Cha con cháu có sở thích giống nhau, cả hai đều thích những người nhỏ tuổi hơn mình”.

Giang Mộng lại nói: “Thích người nhỏ tuổi một chút cũng không sao, kiếm người kém chừng ba tuổi coi như vừa đẹp!”

Tôi vặn lại: “Chậc, ba tuổi thì ăn thua gì, khác chi bằng tuổi đâu? Cháu là muốn kiếm bạn trai phải nhỏ hơn ít nhất mười tuổi.”

“Hả… mười tuổi lận.” Giang Mộng liếc nhìn cha tôi, ngượng ngùng lắm nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc: “Tố Tố, cháu thật biết đùa. Những người nhỏ hơn cháu mười tuổi không phải vẫn còn đang đi học sao?”

“Vâng.” Tôi cúi xuống vứt rác, vai tôi nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Giang Yến.

Tôi xoa cằm hướng vào hắn: “Cháu thích những người như Giang Yến.”

“…” Khóe miệng Giang Mộng giật giật, phòng khách lâm vào im lặng quỷ dị.

Giang Yến vừa cắn một miếng dâu tây nghe vậy lập tức bị nghẹn đỏ bừng mặt.

“Đùa thôi.” Tôi bật cười phá vỡ bầu không khí căng thẳng rồi đưa điện thoại của mình cho hắn, “Ê, thêm WeChat đi. Nếu sau này có thắc mắc gì về việc học, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm chị.”

“Không cần.” Giang Mộng nghiêm giọng: “Giang Yến nhà dì bận học lắm, không hay dùng Wechat. Hơn nữa, đề thi của học sinh trung học hiện nay khá khó, sao cháu có thể…”

Khi cha tôi thấy con gái chủ động thân cận Giang Yến liền nói: “Ang quên chưa nói, Tố Tố tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa. Dạy kèm Giang Yến dễ như ăn bánh.”

“…” Giang Mộng và Giang Yến đồng thời nhìn tôi.

Khi mắt Giang Yến chạm vào ánh mắt của tôi, lập tức cúi đầu rút điện thoại ra.

“Kết bạn.”

Tôi liếc nhìn acc của Giang Yến trên WeChat, không khỏi nhếch miệng: “Ok rồi. Chị vừa gửi lời mời, đang đợi em trả lời.”

Đêm đó, tôi nhận được tin nhắn WeChat đầu tiên của Giang Yến: “Chị ơi, em… bị mất ngủ.”

2. 

Tôi lập tức trả lời hắn: “Nếu em không ngủ được thì làm thêm bộ câu hỏi nữa nhé!”

Ngày mai tôi có 1 cuộc hẹn với bạn nên tối nay cần phải ngủ đủ giấc.

Sáng hôm sau, cha tôi ý tứ hỏi xem tôi nghĩ gì về dì Giang Mộng.

Tôi đáp: “Còn tệ hơn mẹ con nhiều. Khi mẹ con bốn mươi mốt tuổi, bà chỉ đứng giữa sân khấu hòa nhạc thôi đã đủ quyến rũ vô số học trò. Tuy nhiên, bà ấy lại là một kẻ ngốc trong tình yêu, thích duy nhất một người thô lỗ như cha.”

“Haiz, Giang Mộng và cha không phải như con nghĩ đâu. Sau khi mẹ con qua đời mới quen nhau…” Nói được nửa chừng, điện thoại di động của ông ta lại reo lên.

Sau khi đọc tin, cha tôi tự tin tuyên bố: “Cha không muốn giấu con chuyện này. Cha và Giang Mộng tháng sau sẽ đi đăng ký. Bà ấy không quan tâm liệu Đám cưới có được tổ chức hay không, nhưng với tư cách là một người đàn ông, cha không thể không cho bà ấy những điều cơ bản nhất. Ngay cả lễ cưới cũng không làm thì…”

Ông ta chưa kịp nói xong, tôi đã làm vỡ chiếc cốc trên tay.

Thím Trương đang bưng cháo sắc mặt không được tốt lắm, nhẹ nhàng an ủi tôi: “Cô chủ, cẩn thận mảnh vỡ cắt vô tay.”

Cha tôi không quan tâm vẫn tiếp tục trò chuyện trên WeChat.

Khóe miệng ông ta nhếch lên, đột nhiên ánh mắt lóe sáng, ngẩng đầu nói với thím Trương: “Mau ra mở cửa đi, Giang Mộng tới rồi.”

Đúng thế, thậm chí ông ta còn không kịp ăn sáng đã vội vàng đứng dậy chạy ra đón bà ta.

Người phụ nữ tận mười giờ tối qua mới về và sáng nay vừa mở mắt đã tới. 

Nhìn bức ảnh của mẹ trên tủ TV, lúc này tôi cảm thấy như toàn bộ m.á.u trong cơ thể đều bị dồn lên đầu.

Tôi đuổi theo, điên cuồng hét sau lưng ông ta: “Cha không thể đợi sau ngày giỗ đầu của mẹ con sao? Chỉ một năm cha cũng không đợi được sao? Cha là đàn ông hay là loài vật?”

Ngoài cửa, sắc mặt Giang Mộng xám xịt.

Giang Yến đứng phía sau, đeo một cặp tai nghe, nhưng có vẻ như hắn cũng đã nghe thấy những gì tôi vừa nói.

“Tố Tố, dì Giang Mộng đến đây là cùng cha đi thăm ông bà con. Sao con lại thô lỗ như vậy!” Cha chưa bao giờ nóng giận với tôi, hôm nay lại ngoại lệ, đỏ mặt quát lớn.

Tôi sửng sốt vài giây, sau đó thay giày đi ra ngoài, kéo quai chiếc ba lô trên vai Giang Yến: “Được rồi, các người cùng đi chúc tết đi.”

Tôi quay lại nhìn hắn: “Em trai đi cùng chị đến buổi họp lớp.”

“Không được, Giang Yến đi cùng dì.” Giang Mộng mím môi nhìn chằm chằm vào Giang Yến.  

“Con không đi.” Vốn luôn lầm lì, đột nhiên hắn bước đến trước mặt tôi và nói: “Con sẽ đi cùng chị ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.