NHỨ NGỮ NGỐC NGHẾCH

1


Năm ta được đưa vào phủ Nhiếp Chính Vương, ta vẫn còn nhỏ. Tạ Diễn thờ ơ dựa vào ghế, hỏi ta: “Ngươi biết làm những thứ gì rồi?”

Ta thật thà đáp: “Biết ngủ với nam nhân.”

Tạ Diễn phun nước trà ra. Từ đó, không cho ta đến gần phòng ngủ của hắn nửa bước.

01

Mẫu thân ta xuất thân là một kỹ nữ ở Dương Châu.

Cầm kỳ thi họa đều thành thạo, ngoài việc dùng những kỹ năng đó để làm vui lòng phụ thân ta, một thương nhân giàu có, thì không biết làm gì khác, cũng không biết làm thế nào để trở thành một mẫu thân tốt.

Đó là điều bà luôn nhắc đi nhắc lại mỗi ngày, bà chỉ có thể dạy ta tất cả những gì bà biết, chẳng hạn như cầm kỳ thi họa, chẳng hạn như cách ngủ với nam nhân.

Đầu óc ta vốn không thông minh, cái gì cũng chỉ học được một chút ít. Phụ thân ta nói rằng chút ít ấy, cộng với khuôn mặt nhìn vào khiến người ta đau lòng của ta, là đủ.

“Đủ cái gì vậy phụ thân?” Ta tự mạn thuyền, hỏi.

Phụ thân xoa đầu ta: “Đủ để trở nên giàu sang.”

Trong mắt ta, phụ thân chính là người giàu sang.

Nhưng phụ thân ta nói, giàu, sang là hai khái niệm khác nhau.

Thế là ta bị đưa vào phủ Nhiếp Chính Vương.

Cùng vào phủ với ta còn có vài cô nương trạc tuổi, người nào người nấy mỹ mạo như hoa.

Nhưng họ có vẻ không thích ta lắm.

Nhũ mẫu dẫn ta vào nói, là vì ta quá xinh đẹp, cô nương xinh đẹp thường dễ khiến người ta ghen tỵ.

“Họ cũng rất xinh đẹp mà.” Ta vừa nhai bánh vừa cười nói với nhũ mẫu: “Đẹp hơn cả những cô nương ta từng thấy ở Dương Châu.”

Nhũ mẫu cúi đầu nhìn ta, một lúc sau mới đưa tay xoa đầu ta, âu yếm nói: “Không biết cô nương vào đây, là phúc hay họa.”

Đương nhiên là phúc.

Ở đây có nhiều điểm tâm ngon để ăn, nhiều y phục đẹp để mặc.

Không phải nghe mẫu thân hàng ngày la mắng, không cần quan tâm phụ thân có đến thăm chúng ta hay không.

Quan trọng nhất là, ở đây có một nam nhân độc nhất vô nhị, tuấn tú như tiên giáng trần.

Nhũ mẫu nói, đó là chủ nhân của phủ này, Nhiếp Chính Vương Tạ Diễn.

Ta hỏi nhũ mẫu: “Nhiếp Chính Vương là gì?”

“Là quan lớn phò trợ hoàng thượng.”

Ta vẫn không hiểu, có lẽ đây chính là người mà phụ thân ta nói, giàu sang phú quý.

Phụ thân ta nói muốn trở thành người giàu sang, phải gả cho người giàu sang hơn.

Gả cho Tạ Diễn, ta rất sẵn lòng.

Sau nhiều lần đi qua đi lại ngoài viện của Tạ Diễn, cuối cùng hắn cũng gọi ta vào.

“Ngẩng đầu lên.” Hắn thờ ơ ngồi trên ghế nhìn ta.

Ta ngẩng đầu lên, cười.

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bốn.”

Hắn cầm chén trà bên cạnh lên, nhướng mày nói: “Biết làm những gì?”

Biết làm những gì?

Cái gì ta cũng biết chút ít.

“Biết cầm kỳ thi họa.” Ta đếm từng ngón tay: “Biết nữ công, biết ca múa…”

Đếm mãi, Tạ Diễn cũng không có ý định khen ngợi.

Vậy là ta suy đi nghĩ lại, mắt cười cong cong: “Còn biết ngủ với nam nhân.”

Tạ Diễn phun một ngụm trà ra.

Khoảnh khắc đó, mọi người trong phòng đều bận rộn, có người đưa khăn, có người đưa nước. Chỉ có nhũ mẫu bên cạnh vội vàng bịt miệng ta lại.

Chờ mọi người xong việc, nhũ mẫu cúi đầu: “Xin Vương gia thứ tội, cô nương còn nhỏ tâm tư đơn thuần nền mới nói những lời không phải phép, là lỗi của lão nô.”

Ta nghiêng đầu nhìn Tạ Diễn.

Hắn cũng nhìn ta.

“Thật sự là lỗi của ngươi.” Lần này giọng hắn lạnh hơn nhiều, quay đầu nhìn nhũ mẫu: “Lần này phạt ngươi hai mươi gậy, sau này dạy dỗ cho tốt, nếu vào cung còn phạm sai lầm như thế này, cả nhà ngươi sẽ mất đầu đấy.”

Hắn nói những lời này có chút đáng sợ khiến nhũ mẫu run rẩy cả người.

Nhũ mẫu bị đánh, hai mươi gậy, đau đến nỗi bà ấy nằm trên giường vừa khóc vừa rên.

Thấy bà ấy như vậy, ta giận dữ chạy ra ngoài.

“Nhũ mẫu không sai, tại sao ngài lại đánh bà ấy?” Ta chặn trước mặt Tạ Diễn đang định ra ngoài.

Hắn cúi đầu nhìn ta: “Người sai là ngươi, bà ta là nhũ mẫu của ngươi, nên bà ta phải chịu phạt.”

“Chính ngài là người hỏi ta biết những gì, ta không nói dối, sao lại là sai?” Ta dùng lý lẽ đanh thép nói tiếp: “Nếu thật sự ta sai, ngài nên phạt ta, không phải nhũ mẫu.”

Lúc này bên ngoài cửa có một chiếc xe ngựa dừng lại.

Tạ Diễn bước qua ta, đi ra ngoài.

“Ngươi nhớ cho kỹ, mỗi lần ngươi phạm sai lầm, bản vương sẽ phạt nhũ mẫu của ngươi. Ngươi muốn bà ấy sống thêm vài năm nữa, thì bớt phạm sai lầm đi.”

02

Tạ Diễn không phải là người tốt.

Hắn sẽ cho người đánh nhũ mẫu, còn nói những lời đáng sợ để dọa ta.

Mẫu thân ta nói đúng, nam nhân chẳng mấy ai tốt cả.

Nhưng nếu muốn nam nhân nghe lời, trước tiên phải leo lên giường của hắn, rồi dịu dàng khuyên hắn trở thành người tốt.

Mẫu thân đối với phụ thân ta, một thương nhân giàu có, cũng là như vậy.

Mỗi lần phụ thân ta ngủ một đêm trong phòng của mẫu thân, sáng hôm sau sẽ mua rất nhiều đồ cho ta và mẫu thân.

Ta nghĩ Tạ Diễn cũng vậy.

Nhưng muốn leo lên giường của Tạ Diễn rất khó.

Từ hôm đó, hắn không cho ta đến gần cửa viện dù chỉ một bước.

Phải nghĩ cách khác thôi.

Chưa nghĩ ra cách, nhũ mẫu đã bắt đầu dẫn ta cùng các cô nương khác học quy củ hàng ngày.

Ta không thông minh nên học không tốt. Mỗi đêm phải luyện tập, ta đều khóc òa trong lòng nhũ mẫu.

Bà luôn thở dài, rồi xoa đầu ta nói: “Vương gia đã mở lời vàng ngọc, sau này cô nương chắc chắn sẽ trở thành quý nhân.”

Nghe có vẻ là tin tốt.

Nhưng bà lại không hề vui mừng cho ta.

“Quý nhân là gì?” Ta hỏi bà.

Bà nói: “Quý nhân là người sống ở nơi sang trọng nhất trên đời này, trở thành người mà ai cũng ghen tỵ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.