Ba năm sau khi tôi qua đời, bạn trai đã dẫn tình yêu mới của mình đến gặp tôi.
Anh nắm tay cô gái đó, nhìn chằm chằm vào bia mộ và mỉm cười.
“Nhu Nhu, anh sẽ không đến thăm em nữa đâu.”
“Anh muốn bắt đầu một cuộc sống mới.”
Tôi nở nụ cười trên môi rồi lẩm bẩm: “Đáng lẽ anh phải như thế này từ lâu rồi.”
1
Tôi đã ch..ết được ba năm và Quan Kỳ cũng đã tới đây ba năm.
Thứ Sáu hàng tuần, bất kể mưa hay nắng.
Anh ấy sẽ mua một bó hoa, đặt chúng dưới bia mộ, rồi ngồi nói chuyện về những sự kiện gần đây.
Nó bao gồm từ những chuyện lớn xảy ra tại Liên Hợp Quốc cho đến những điều nhỏ nhặt như bữa trưa hôm nay hơi khó khăn thế nào và anh ấy không thích nó ra sao.
Anh ấy không thể nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào, vì vậy anh ấy cứ nói chuyện một mình trước mộ tôi suốt ba năm.
Tất cả những “hàng xóm” xung quanh đều ghen tị với tôi, nói rằng kiếp trước tôi đã cứu được dải Ngân hà nên mới gặp được một nam nhân si tình như vậy .
Tôi tự mãn: “Không phải do tôi có mị lực vạn người mê hay sao?”.
Nhưng thực ra tôi không muốn nhìn Quan Kỳ như thế này.
Anh ấy cứ đắm chìm trong quá khứ mãi như thế này không phải là chuyện hay.
Tôi luôn muốn anh ấy thoát ra khỏi chuyện đau buồn này càng sớm càng tốt, nhưng đến ngày đó, mắt tôi lại đỏ hoe không kiểm soát.
2
Nghĩa trang đêm khuya vô cùng náo nhiệt.
Có một người hàng xóm mới tới cũng trạc tuổi tôi.
Cô ấy vỗ vai tôi hỏi: “Ngày mai bạn trai cậu có đến không?”
“Anh ấy là một kẻ ngốc. Anh ấy mà không đến mới là lạ ấy.”
“Đã ba năm rồi.”
Tôi sửa lại: “Là một nghìn một trăm sáu mươi sáu ngày.”
Nữ quỷ cười hắc hắc nói: “Xem cậu nhớ rõ ràng kìa.”
Có thể không rõ được sao? Mỗi ngày mỗi đêm, tôi đều ghi tạc trong lòng mình.
Thứ Sáu trời nhiều mây và có mưa vào sáng sớm.
Quan Kỳ đúng hẹn mà đến. Anh ấy cầm một chiếc ô che khuất gương mặt nhưng lại ôm một bó hoa hồng lớn trên tay.
Ma nữ há hốc mồm, “Ai tình báo cho tôi mà lại thiếu sót thế này, không phải nói chỉ mang theo một đoá thôi sao?”
Khi Quan Kỳ bước vào, tôi lại có cảm giác anh ấy càng đẹp trai hơn lần trước.
Cũng phải, hồi còn đi học, tên tiểu tử này chuyên quấy nhiễu nữ sinh để người ta thầm thương trộm nhớ mình, những năm gần đây, càng lúc càng đẹp trai không chịu nổi hơn.
Anh đặt bó hoa xuống, ngẩng đầu cười nói: “Hôm nay trời hơi lạnh, Nhu Nhu à.”
“Chúc mừng kỷ niệm năm năm.”
Trên bông hồng còn có một tấm thiệp viết tay, từng nét một, rất cẩn thận.
Mỗi dịp kỷ niệm, Quan Kỳ đều mang theo một bó hoa hồng.
Tôi nghiêng người sang một bên, mỉm cười nói: “Anh vẫn còn nhớ.”
Nhanh quá, đã năm năm rồi.
Quan Kỳ ngồi xuống một bên, dùng giọng ấm áp nói: “Nhu Nhu, em đoán xem lúc tới đây anh đã gặp ai nào?.”
Tôi bĩu môi: “Anh nói lấp lửng như thế thì ai mà đoán được?”
Quan Kỳ chậm rãi nói: “Anh thu hẹp phạm vi cho em nha, là bạn cùng lớp.”
Tôi và Quan Kỳ học cùng trường từ tiểu học đến đại học. Tôi chế nhạo: “Vậy thì có gì khác với không gợi ý đâu?”
Khi Quan Kỳ nói chuyện với tôi, anh ấy luôn lưu lại một khoảng thời gian im lặng chờ đợi . Dù không nghe thấy tiếng trả lời, anh ấy vẫn để tôi có thời gian suy nghĩ.
Khi hết thời gian, anh ấy nói: “Vương Béo, em có nhớ anh chàng ngồi sau bàn luôn giật tóc em hồi trung học không?”
Khi anh ấy nói điều này, tôi chợt nhớ ra.
Hồi cấp 3 tôi không học cùng lớp với Quan Kỳ. Lúc đó tôi nổi tiếng là người có tính cách nhút nhát yếu ớt, vậy mà ngồi đằng sau lại chính là tên Vương béo mập mạp, luôn thích kéo tóc và nhìn tôi oà lên khóc.
Quan Kỳ lúc bấy giờ đã là một học bá tiếng tăm lừng lẫy ở cao trung, mỗi khi nhắc đến tên anh thì cô bé nào cũng phải hét lên phấn khích.
Nhưng tính cách của anh lúc đó không hề hiền lành như bây giờ, hơn nữa anh cũng nổi tiếng là người không dễ chọc.
Có lần tôi lại bị trêu, suy sụp và khóc ầm ĩ, Quan Kỳ đá cửa xông vào.
Tôi quay lại nhìn anh ấy với đôi mắt đẫm lệ.
Anh ấy bắt gặp ánh mắt của tôi thì sầm mặt xuống và tặc lưỡi một cách thiếu kiên nhẫn.
Không nói một lời, Quan Kỳ túm Vương Béo lên, kéo hắn đến trước mặt tôi và nói: “Xin lỗi!.”
Vương béo chỉ giỏi ức h.i.ế.p kẻ yếu như tôi, nhưng đối mặt với sự hung hãn của anh ấy lại rối rít hèn mọn xin lỗi.
Quan Kỳ không buông ra, trừng mắt nhìn Vương Béo: “Còn dám gây sự với cô ấy nữa, tôi sẽ đốt tóc cậu.”
Trong lớp không ai nói gì, Vương Béo thực sự sợ hãi, gật đầu như một kẻ ngốc.
Quan Kỳ buông ra, cúi đầu nhìn tôi, lấy trong túi ra một chiếc kẹo.
“đừng khóc.”
“Thật vô dụng.”
“Có chuyện gì cũng không chịu nói cho anh biết.”
Cũng từ đó mỗi lần thấy Quan Kỳ là tim tôi không tự chủ được mà đập loạn nhịp.
Nhìn thấy anh tôi cũng sẽ vô tình b.ắ.n pháo hoa trong lòng.