Trong lãnh cung đổ nát, ta im lặng không nói lời nào.
Cảnh Hành mặc bộ đồ cũ, sắc mặt trắng bệch, gần như tuyệt vọng cất tiếng: “Muội điên rồi! Ta là hoàng huynh của muội đấy!”
Bát cháo thịt nóng hổi bị hắn hất tung xuống đất, vỡ tan tành thành từng mảnh.
Đó là món cháo Cảnh Hành mười lăm tuổi đã bất chấp nguy hiểm bị đánh đòn, lén vào phòng bếp lấy nguyên liệu, rồi tỉ mỉ nấu nướng để chúc mừng sinh thần ta.
Vậy mà ta lại bỏ độc vào đó, rồi thản nhiên đưa cho hắn.
Hắn mấp máy môi, từng bước tiến lại gần ta.
Trong cơn giãy giụa trước bờ vực sụp đổ, bàn tay giơ cao kia cứ chần chừ mãi, cuối cùng cũng buông xuống.
Chỉ vì cô nương nhỏ gầy yếu với ánh mắt kiên định trước mặt này là muội muội mà hắn đã thề sẽ dùng tính mạng để bảo vệ!
Từ năm bảy tuổi, khi mẫu phi bị oan khuất mà chết, ta bị phụ hoàng nhu nhược nhốt vào lãnh cung, mặc ta sống chết.
Cảnh Hành hơn ta một tuổi, vì bảo vệ ta, không tiếc hủy hoại tiền đồ của bản thân, cùng ta đến lãnh cung chịu phạt.
Từ bảy tuổi đến mười bốn tuổi.
Bảy năm trời bị bỏ mặc không ai ngó ngàng, hắn đã vì ta mà quỳ gối xin thuốc, tìm kiếm cơm thừa canh cặn, bảo vệ ta bằng mọi cách.
Ngay cả thị vệ canh giữ lãnh cung cũng phải thốt lên: “Vị hoàng huynh này của ngươi coi ngươi còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình!”
Không ai có thể tin rằng: Hai huynh muội ruột sống nương tựa vào nhau suốt bảy năm trời, vậy mà lại trở mặt thành thù.
Tam hoàng tử Cảnh Hành vì ta mà tự hủy hoại tiền đồ, không tiếc hy sinh tính mạng để bảo vệ ta, vậy mà ta lại muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn!
Nếu không phải đã sống lại một đời, chắc ta cũng nghĩ mình bị điên rồi!
Thế nhưng ký ức kiếp trước lại rõ ràng đến thế.
Chàng thiếu niên trước mắt đang phải chịu đựng nỗi đau bị chính người thân phản bội, ánh mắt chất chứa đầy sự đau khổ.
Vậy mà ở kiếp trước, cũng chính hắn, vì bảo vệ thanh danh bậc đế vương, đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất cướp đi mạng sống của ta.