16.
Cho đến sinh nhật của chúng ta nửa tháng sau.
Ngọc Lạc, Trang Hỏa, những người đã biến mất từ ngày trưởng công chúa xuất giá cuối cùng cũng xuất hiện ở phủ trưởng công chúa.
Hoàng thượng cũng tới, còn mang theo ngọc san hô thượng hạng làm lễ sinh nhật.
Hôm nay là sinh nhật trưởng công chúa, long trọng đến mức ngang với ngày trưởng công chúa xuất giá.
Chỉ là trưởng công chúa cũng không mấy vui vẻ, thẳng đến sau khi Hoàng Thượng đi, nàng mang theo năm người chúng ta đổi trang phục rồi xuất môn.
Còn chưa tới giờ giới nghiêm, bởi vì hôm nay là sinh nhật trưởng công chúa, trong kinh thành khắp nơi giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt.
Ngoại trừ khi còn bé cùng trưởng công chúa lén chạy ra cung, về sau những năm này ta đều không ra khỏi cung, mấy người còn lại đều là như thế, chúng ta nhìn nghệ nhân trên đường dùng miệng phun lửa mà trong mắt đầy kinh ngạc.
Bên bờ sông hộ thành để lại một con đường nhỏ, hai bên đường nhỏ tất cả đều là đủ loại hoa đăng, trưởng công chúa ngày ngày ra ngoài, dung mạo của nàng đều được mọi người trong kinh biết đến.
Tiểu thương vừa thấy là trưởng công chúa liền chủ động đưa hoa đăng trong tay cho nàng:
“Trưởng công chúa ngài thử xem, người ta đều nói cầu nguyện trên sông đào đặc biệt linh.”
Trưởng công chúa để cho mỗi người chúng ta chọn một cái đèn, lúc trả tiền vừa chuẩn bị đi thì có một tiểu nhi tử vọt ra quỳ trên mặt đất hành lễ, đồng thanh nói:
“Trưởng công chúa thiên thiên vạn tuế.”
Hắn ngẩng đầu ánh mắt lấp lánh:
“Nghe nói trưởng công chúa thích nữ tử, là thật sao?”
Trưởng công chúa không giận, mà kéo ta ra, mười ngón đan vào nhau:
“Là thật.”
Nhiệt độ trong lòng bàn tay phủ ấm áp đầu ngón tay có chút lạnh lẽo của ta, ta nghiêng đầu nhìn lại, sườn mặt trưởng công chúa phản chiếu, trong đôi mắt đẹp đẽ kia đầy vẻ nghiêm túc.
“Nhưng mẹ ta nói, trưởng công chúa như vậy là trái với luân thường đạo lý, trưởng công chúa thân là hộ quốc tinh, trong lòng nên nghĩ đến dân chúng Đại Minh, chứ không phải một thứ đê tiện như vậy.”
Cho dù giọng nói nhỏ như muỗi, nhưng ta và trưởng công chúa vẫn nghe thấy, sắc mặt mẹ đứa trẻ kia càng trắng bệch, kéo đứa trẻ dập đầu.
Vẻ dịu dàng trên mặt trưởng công chúa rút đi, cho đến khi vết gạch trên mặt đất đều là máu, trưởng công chúa mới lạnh lùng lên tiếng:
“Nếu không phải hôm nay, cửu tộc trên dưới của các ngươi sẽ không còn lại một ai.”
Đứa trẻ vừa khóc vừa nháo, nhưng trưởng công chúa không cho bọn họ đứng lên liền không thể đứng lên.
Lúc chúng ta đi đến sông đào bảo vệ thành, mấy người Ngọc Lạc đã thả đèn xong, ta nhìn hoa đăng dày đặc trên sông nhắm mắt cầu nguyện:
“Một nguyện trưởng công chúa đời này vui vẻ, hai nguyện trưởng công chúa già có chỗ nương tựa, ba nguyện phủ công chúa…”
“Thẩm Hồ, hoa đăng của ngươi đâu?”
Trưởng công chúa mặt phóng đại ở trước mắt ta.
Tim ta thắt lại, bật cười:
“Ném rồi.”
Trưởng công chúa sửng sốt một chút cũng cười theo ta, nụ cười sáng như trăng:
“Ta cũng ném.”
Trưởng công chúa nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện, ta đảo qua mi mắt nàng, ích kỷ nói thầm:
“Ba nguyện phủ công chúa không còn người mới.”
17.
Mười lăm tháng tám, nước Tề đánh hạ ba thành, lấy thế lửa cháy lan ra đồng cỏ lần nữa đột kích.
Nước ta không có biện pháp, đại tướng quân vốn dũng mãnh thiện chiến cách đây không lâu bởi vì bào muội mạo phạm trưởng công chúa mà bị tru cửu tộc.
Một nước không tướng, binh lính không đầu, chống lại nước Tề không có chút sức chống cự nào.
Trong lúc nhất thời, trong hoàng thành tiếng ai oán nổi lên bốn phía, nói nếu không phải trưởng công chúa, làm sao có thể làm hại nước ta vô tướng, cho nên rơi vào tình trạng hôm nay.
Sau đó bắt đầu truyền ra trưởng công chúa m.á.u lạnh vô tình, không hề thương dân, một đứa trẻ chỉ vô tình nói một câu vô ý liền khiến cho mẫu tử của nó dập đầu đến chết, m.á.u nhuộm sông đào bảo vệ thành.
Ngoài cửa phủ công chúa là bách tính lên án công khai, trong phủ công chúa là Mị Yêu Quật tiêu hồn đến cực điểm.
Mu bàn chân trưởng công chúa cong lên, ngón chân như trân châu, tóc mực trầm hương trải dài trên mặt đất.
Tay nàng ôm cây trâm trên đầu ta, thoáng dùng sức, những ngón tay dài của nàng liền luồn vào mái tóc buông xõa của ta.
Ta quỳ gối, giọng nói có phần chua xót gọi nàng:
“Trưởng công chúa.”
“Trường Bình, Thẩm Hồ, gọi ta là Trường Bình đi.”
Ngón tay quấn quanh tóc của ta, ta nghe lời nói:
“Trường Bình…”
“Ngươi khóc sao?” –
Trưởng công chúa nâng mặt của ta lên, mặt mày đau lòng mang theo tức giận.
“Ngươi khóc cái gì?”
Ta lắc đầu, nước mắt lăn đến đầu ngón tay công chúa, nói dối một câu:
“Chỉ là nghe bọn họ nói trưởng công chúa như vậy, Thẩm Hồ đau lòng…”
Nàng mím môi, lại nhếch khóe miệng:
“Bọn họ mắng thì kệ bọn họ, liên quan gì đến ngươi?”
Ta ngẩng đầu lên nhìn nàng cùng nàng đối diện, trưởng công chúa nhìn ta gằn từng chữ:
“Ngươi hãy nhớ kỹ, ngươi chính là ta, ngươi đau lòng ta sẽ đau lòng, ngươi khó chịu ta sẽ khó chịu, hỉ nộ ái ố của ngươi đều đại biểu cho ta.”
“Ngươi muốn ta vui hay buồn?”
“Ngươi nếu là muốn ta vui vẻ, ngươi hãy nhớ kỹ, về sau vô luận gặp phải chuyện gì cũng không thể lại chảy một giọt nước mắt, chỉ cần ngươi vui vẻ, ta liền vui vẻ.”
……
Một vầng trăng tròn, trưởng công chúa ngủ rất say, cho dù hôm nay nàng làm bộ như không thèm để ý nói những lời đó với ta, ta cũng vẫn biết trưởng công chúa cũng buồn.
Trưởng công chúa, Thẩm Hồ cũng giống như người, người có thể nhận ra cảm xúc của ta, ta làm sao không cảm nhận được cảm xúc của người chứ.
Mấy ngày nay, sắc mặt trưởng công chúa cũng không được tốt, khóe mắt xanh đen, nhưng vì để cho ta an tâm, sáng sớm nàng trang điểm đều là để cho Trang hỏa đến.
Buổi tối cũng mượn thân thể mình không thoải mái mà phân mỗi người ngủ một phòng với ta……
“Thẩm Hồ, Hoàng Thượng vẫn đang chờ ngươi.”
Tiếng nói lanh lảnh từ ngoài cửa truyền vào, đầu ngón tay ta run rẩy lau đi nước mắt rơi trên mặt trưởng công chúa, nhìn trưởng công chúa một lần lại một lần, cuối cùng chậm rãi đứng lên đắp chăn cho trưởng công chúa, ra cửa ngồi lên kiệu cung.
18.
Trên kiệu cung, Tú công công ngồi đối diện ta, thở dài:
“Yên tâm đi, chỉ cần ngươi đi, Hoàng thượng sẽ không nỡ làm gì trưởng công chúa.”
Ta gật gật đầu:
“Thẩm Hồ biết.”
Nước Tề đột kích, nước ta có nguy cơ chìm tàu, nhưng cũng có một biện pháp để nước ta vượt qua nguy hiểm này.
Đó chính là Hộ Quốc Tinh, Hộ Quốc Tinh lấy mạng đổi quốc, có thể được trăm năm an ổn.
Ngày trưởng công chúa sinh ra, trời hiện lên mây màu, chim màu hót vang không giả, hộ quốc tinh hạ xuống nước ta cũng không giả.
Giả chính là, trưởng công chúa không phải hộ quốc tinh, mà là Thái Bạch Kim Tinh.
Hoàng thượng vốn định muốn mang tất cả bé gái ngày đó đều thu vào cung nhưng quốc sư lại ngăn cản, hắn nói chỉ cần có Thái Bạch Kim Tinh công chúa ở đây, hộ quốc tinh nhất định sẽ ở bên cạnh công chúa.
Cho nên chỉ hạ chỉ lấy năm mươi lượng bạc đổi lấy bé gái.
Quốc sư đã đổi ta thành cung nữ thân cận của trưởng công chúa cũng chỉ là bởi vì nhìn thấy vết bớt trên vai ta.
Bằng cách giữ hộ quốc tinh nuôi ở bên người công chúa, Hoàng Thượng trước mắt mới có thể càng dễ khống chế ta, cho dù là biết công chúa đối với ta có tình cảm, Hoàng Thượng cũng thờ ơ thậm chí cảm thấy thao tác càng thêm dễ dàng.
Tú công công đến gặp ta vào ngày sinh nhật đã nói với ta tất cả những điều này, bao gồm cả Tề quốc không lâu sau đột kích.
Ta cũng từng hỏi nếu ta không muốn thì sao?
Tú công công thương hại nhìn ta một cái:
“Ngươi cũng biết, cung nữ thân cận của công chúa vì sao có năm người, lại vì sao lại đặt tên như vậy.”
“Nếu ngươi không muốn, trưởng công chúa, bốn cung nữ và quốc sư, phò mã đều sẽ c.h.ế.t thay ngươi.”
Ngọc Lạc, Băng Y, Hoặc Nhân, Trang Hỏa, Thẩm Hồ.
Lao ngục, dịch bệnh, nhân họa, táng hỏa, chìm hồ.
Thì ra…… đúng là ý này sao?
Ta nhớ tới năm mười tuổi, trưởng công chúa chạy đến rừng đào gạch tên trên xích đu, trưởng công chúa có phải từ đó đã biết hay không.
Thảo nào, nàng lúc nào cũng muốn đổi tên cho năm người chúng ta……
Vào cung, ta vén rèm lên, hoàng cung rộng lớn nhưng cực kỳ sạch sẽ, trên mặt đất ngay cả một cọng cỏ cũng không thấy, đêm khuya yên tĩnh bên ngoài ngoại trừ quan binh cũng không còn một ai.
Cung nhân khiêng kiệu bị kéo xuống, ta nhìn về phía khối gạch kia nói:
“Nơi đó nên tu sửa.”
Ngày trưởng công chúa xuất giá, ta quỳ gối trong váy, đi ngang qua cỗ kiệu đưa ta vào trong lòng trưởng công chúa kia, cửa cung vẫn như cũ, gạch đá có vết, chỉ là mùi hoa đào kia, không thổi qua được nữa.
19.
Cỗ kiệu ngừng, ánh trăng sáng ngời, cung điện trước mặt nghiêng nghiêng.
Ta xuống kiệu, phía sau là một loạt cung binh, Tú công công cúi người đi tới bên cạnh Hoàng thượng:
“Thẩm Hồ đến rồi.”
Hoàng thượng chỉ nhìn ta một cái, hàng cung binh kia liền khoát tay bên hông.
Còn có một nam tử tuấn tú một thân bạch y, tú công công gọi hắn là “Quốc sư”.
Vì nước liều mạng, loại chuyện này nhất định phải do bản thân cam tâm tình nguyện, nếu không sẽ chỉ đẩy nhanh tốc độ diệt vong của quốc gia.
Quốc sư hỏi ta có tự nguyện hy sinh vì nước hay không, ta gật gật đầu, Hoàng thượng có vẻ không tin, ta đành phải lặp lại một lần:
“Ta cam tâm tình nguyện.”
Quốc sư đưa một túi hương vào tay ta, không quá một lúc, tầm nhìn của ta trở nên mơ hồ, cung binh rút lui, Hoàng thượng cũng giống như đi rồi.
Két một tiếng, ta quay đầu lại, thấy một đạo thân ảnh đẩy cửa cung điện đi vào.
Không hiểu sao, ta đi theo.
……
“Ngọc Lạc tỷ tỷ, lát nữa tỷ nhẹ một chút, quần áo của ta hình như dính vào thịt rồi.”
“Ngọc Lạc, sao hôm nay ngươi lại dịu dàng như vậy?”
Xa xa, ta nghe thấy câu này, bước chân không ngừng, ta đi tới cửa rồi dừng lại, ta nhìn thấy trưởng công chúa, Trường Bình của ta…
Trường Bình ngồi ở bên giường, lấy ra một hộp thuốc mỡ bôi lên lưng đầy m.á.u của ta.
Đầu ngón tay nàng run rẩy, lúc nghiêng đầu còn nhìn thấy hốc mắt nàng đỏ bừng.
“Trường Bình……”
Ta gọi nàng, nàng không để ý tới ta, chỉ thấy nước mắt nàng cuồn cuộn, ngồi xổm trước ta nhẹ nhàng nói:
“Thẩm Hồ, Thẩm Hồ…… A Hồ……”
Ta không nhúc nhích nằm trên giường, giọng nàng càng khóc càng hăng, ta nhìn đến tim thắt lại, muốn nói:
“Trường Bình, A Hồ không phải không để ý tới người, A Hồ chỉ là đau ngất đi thôi.”
“A Hồ biết năm mười tuổi, người và Hoàng Thượng cãi vã là vì ta, người tát ta là vì ta, người sớm đại hôn là vì ta…”
“Ngọc Lạc đã nói cho ta biết, đại hôn ngày đó người đã đưa khế ước giao cho các nàng, tính cả của ta cũng ở bên trong, người bảo các nàng mang ta xuất cung, bảo chúng ta không bao giờ trở về nữa.”
“Trường Bình, đại hôn ngày đó người vốn là chuẩn bị uống rượu tự sát đúng không?”
“Người gạt ta trong tay áo giấu đường viên, nhưng ta trộm một viên cho mèo ăn, mèo đã chết.”
“Người có phải đã sớm biết, quốc sẽ tận…”
Mặt trời mọc, Trường Bình thay quần áo cho ta rồi đi.
Ánh nắng cam từ cửa sổ chiếu vào, ta chậm rãi đi tới.
Cây đào ngoài cửa sổ lớn lên thật cao, gió lớn thổi tới hoa đào phân tán rơi, hương hoa thổi qua, ta lại nghĩ tới ngày đó.
Chúng ta lén chạy ra khỏi cung, tiểu thương trên đường mang theo gánh hàng rong đi ngang qua.
Ta nhìn chằm chằm giỏ trúc bất động, nàng chạy tới bắt lấy tay của ta, theo tầm mắt của ta nhìn lại, giọng mềm mại:
“A Hồ, ngươi thích cái kia sao?”
“Trâm hoa đào?”
Ánh mặt trời phơi người, trước mắt lộ vẻ sương khói, quần áo cuồn cuộn nổi lên, ta giống như cách một lớp sương mù nhìn thấy Trường Bình.
Dưới mưa hoa đào, nàng ngồi trên xích đu nghiêng đầu nhìn về phía ta đang ngồi xổm một bên cười:
“Thẩm Hồ, ngươi khắc xong tên bổn cung chưa?”
Khắc xong rồi, khắc xong rồi, công chúa của ta, Trường Bình của ta……
Ta lấy khối gỗ nắm chặt trong lòng bàn tay ra, ánh sáng màu quýt từ dưới cuộn lên trên, lạch cạch một tiếng, khối gỗ rơi xuống đất.
Dần dần cháy đen, mơ hồ có thể nhìn thấy chữ khắc trên khối gỗ.
Một mặt là “Thẩm Hồ” bị gạch bỏ, một mặt là “Trường Bình” xinh đẹp mạnh mẽ.
Cái đêm có ánh trăng sáng ngời kia, Thẩm Hồ mười tuổi ở bên xích đu, từng chút từng chút một ngồi ở chỗ khắc chữ đào ra.
Nàng giữ khối gỗ trong tay.
“Ánh trăng trong sáng, đều vì Trường Bình.”
– Hết –