Nơi Chim Sẻ Vàng Đậu

Chương 1


Ta gả cho Hứa Minh Trạch bốn năm, người người đều nói ta thật may mắn.

Hứa Minh Trạch là đại thần trước mặt Hoàng Thượng, Thám hoa tiền triều, mọi thứ đều tốt, chỉ có một điều, chàng không yêu ta.

Trong tiệc cung đình, ta và Khương Vân Phù – đệ nhất mỹ nhân cùng rơi xuống nước, phu quân của ta lại lo lắng ôm chặt nàng ta.

Ta nhìn bọn họ tình thâm ý thiết ôm nhau, mặt không cảm xúc xoay người rời đi.

Trong thiên điện nghi ngút khói trầm hương, long bào tẩm mùi long diên hương bao bọc lấy thân thể lạnh run của ta.

Vị tân đế đăng cơ ba năm cúi đầu, hứa hẹn:

“Trẫm nguyện làm tấm khiên chắn sau lưng, một lính hầu trung thành, đổi lại được làm người tri kỷ bên gối, ý trung nhân của phu nhân.”

1

“Mau tới cứu người! Có người rơi xuống nước!”

Nước đột ngột tràn vào tai và mũi khiến ta nghẹt thở trong giây lát, y phục dày nặng thấm đầy nước kéo ta chìm xuống.

Ta vùng vẫy ngẩng đầu, muốn nổi lên mặt nước.

Bóng người trên bờ hỗn loạn, có người không chút do dự nhảy xuống, bên cạnh ta b.ắ.n lên một cột nước lớn.

“Hứa đại nhân nhảy xuống rồi!”

“Nhanh nhanh nhanh! Chuẩn bị lò sưởi tay, nha hoàn của Hứa phu nhân và Khương cô nương đâu?”

Trong những âm thanh hỗn loạn xung quanh, ta xác nhận bóng dáng quen thuộc vừa nhìn thấy chính là phu quân Hứa Minh Trạch mà ta đã thành hôn bốn năm.

Ta giãy giụa vươn tay về phía chàng, nhưng chàng không nhìn ta.

“Phu quân…” Một ngụm nước lớn lẫn bùn cát sặc vào cổ họng, chặn lại tiếng kêu cứu của ta.

Trong làn nước đen ngòm, ta nhìn thấy phu quân của ta lo lắng đi cứu một nữ tử khác.

Bọn họ ôm nhau, cánh tay Khương Vân Phù ôm chặt lấy cánh tay chàng, như đang ôm lấy toàn bộ sự dựa dẫm và vui mừng.

Sức lực của ta dần dần biến mất, ta không còn giãy giụa nữa, nhắm mắt lại.

Hứa Minh Trạch ôm Khương Vân Phù bơi lên bờ, lớn tiếng hô: “Thái y tới chưa?”

Mọi người đều vây quanh, chỉ còn lại nha hoàn của ta quỳ bên bờ khóc đến khàn cả giọng: “Cứu phu nhân nhà ta với!”

Hứa Minh Trạch nghi hoặc nhìn Tương Trúc: “Phu nhân?”

Chàng bỗng nhiên quay đầu lại, còn ta đang dần dần chìm xuống nước trong Ngự Hoa Viên.

Thật nực cười, phu quân của ta vậy mà hoàn toàn không phát hiện ra.

Một người khác đang hấp hối trong nước, là thê tử của chàng.

2

Ý thức mơ màng đột nhiên bị khuấy động, ta cảm giác có người nhẹ nhàng vỗ về tay mình.

Mùi hương gỗ thông trong tuyết dễ ngửi xua tan mùi thuốc đắng, lông mày nhíu chặt của ta giãn ra.

“Yên tâm, trẫm… ta ở đây.”

Chờ đến khi ta tỉnh lại từ giấc mộng dài, mới phát hiện mình không ở Hứa phủ, trước mắt là xà nhà chạm trổ tinh xảo tao nhã.

Tương Trúc đẩy cửa bước vào, kinh hỉ nói với ta: “Phu nhân, người cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

“Đây là đâu, hôm nay là ngày nào rồi?”

Ý thức của ta vẫn dừng lại lúc rơi xuống nước.

Nhớ lại mọi chuyện trước khi hôn mê, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, giống như vết thương bị kim đ.â.m vào đầu ngón tay khi thêu thùa, đến khi nhớ lại mới thấy đau.

“Bẩm phu nhân, hiện tại đang ở Ngọc Khuyết Các… trong cung.”

“Bây giờ là ngày thứ ba người rơi xuống nước, sau khi được cứu lên người liền phát sốt cao, may mà thái y trong cung y thuật cao siêu.” Tương Trúc nén khóc, bĩu môi nói tiếp: “Vị Khương tiểu thư kia, hiện tại vẫn đang ở phòng bên cạnh.”

Giọng điệu nàng ta bất bình: “Rõ ràng là đại nhân cầu xin ân điển cho người, lại để nàng ta hưởng lợi.”

“Hơn nữa chuyện này cũng là do nàng ta gây ra!”

Ta và Khương Vân Phù rơi xuống nước kỳ thật cũng chỉ là ngoài ý muốn.

Phụ thân Khương Vân Phù là tể tướng tiền triều, khi tân đế vào kinh đã tuẫn quốc. Ai ngờ di mẫu lại gả cho biểu thúc của tân đế, lại có chút quan hệ họ hàng với Hoàng Thượng.

Thân phận nàng ta ở Đế Kinh trở nên lúng túng, cựu thần không dám thân cận, nữ quyến tân triều lại khinh thường nàng ta.

Trong tiệc cung đình hôm trước, cũng là sau khi cãi nhau bị người ta đẩy xuống nước, ta đi ngang qua cũng bị liên lụy.

Cổ họng truyền đến cảm giác ngứa ngáy, ta ho khan.

Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng thông báo của tiểu thái giám.

“Hoàng Thượng giá lâm—— Hứa đại nhân giá lâm——”

3

Hoàng đế đi rất nhanh, trong chớp mắt đã bước qua ngưỡng cửa, người mặc quan phục màu đỏ cũng theo sát phía sau.

Chưa nhìn thấy mặt Hứa Minh Trạch, giọng nói của chàng đã vội vàng vang lên: “Phu nhân, mau hành lễ với Hoàng Thượng!”

Sau đó lại chắp tay nói: “Hoàng Thượng, nương tử ngu dốt, mong Hoàng Thượng lượng thứ…”

“Thần thiếp Hứa Ninh thị, tham kiến Hoàng Thượng.”

“Không cần đa lễ.” Giọng nói trong trẻo ngăn cản động tác ta định gắng gượng xuống giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.