Nông gia tiểu hãn phi: Mang theo đệ muội kiếm sống

Chương 82: Người nói vô ý


Lăng Hư đi tới bên cạnh Mộc Cẩm, chỉ vào cửa nhà kho, nói: 

 

“Cô nương, Lăng Hư cũng biết chút nghề thợ mộc, nếu cô nương muốn đổi nhà kho này thành phòng nhỏ của hai chủ nhân thì không thành vấn đề. Nhưng cửa tốt nhất nên mở hai cái.”

 

Nói xong, hắn đi tới vị trí tận cùng bên trong, “Tốt nhất là mở thêm một cánh cửa nữa ở chỗ này.”

 

Thích hợp. 

 

Như vậy liền triệt để chia làm hai gian phòng, tính riêng tư mà nói đích xác càng hợp.

 

Mộc Cẩm gật đầu cười nói: “Tốt lắm, vậy giao cho ngươi, cần gỗ ta đi mua.”

 

Mộc Cẩm vừa nghĩ, liền hiểu ý của hắn.

 

“Ta cảm thấy ngươi nói rất tốt, ngươi có thể sửa sao?”

 

“Có thể!”

 

“Gỗ… cô nương nếu ở nông thôn, hẳn là không cần mua chứ?” 

 

Lăng Hư trầm ngâm một chút, ngẩng đầu hỏi Mộc Cẩm.

 

Mộc Cẩm nghĩ nghĩ, mua vẫn phải mua, nhưng Lăng Hư nhắc nhở nàng.

 

Nàng có thể thuê người ra sau núi chặt một ít cây liễu hoặc cây tùng to, nhưng phải giao tiền cho thôn.

 

Nhưng dù sao cũng rẻ hơn mua những thứ gỗ sẵn có trong tiệm gỗ.

 

Sau khi chặt cây ở sau núi, cũng có thể dùng tiền thuê thợ mộc già trong thôn gia công thành tấm ván gỗ, rồi vận chuyển lên trấn.

 

Mộc Cẩm đem ý định của nàng nói với Lăng Hư, hỏi hắn như vậy có được hay không.

 

Lăng Hư liền nở nụ cười, “Cô nương chỉ cần cho ta gỗ, cưa và bào là được. Cũng không phải thuê người gia công thành ván gỗ.”

 

Mộc Cẩm thấy hắn tự tin như thế, nghĩ nghĩ đồng ý.

 

Cưa và bào cần đến tiệm rèn đánh, đưa tiền cho Lăng Hư để hắn tự mình đến tiệm rèn trong trấn là được.

 

 Loại chuyện này bản thân Mộc Cẩm sẽ không quản, nàng từ trước đến nay đều giao cho người biết làm.

 

Nếu Lăng Hư biết làm nghề mộc, Mộc Cẩm cũng sẵn sàng buông tay buông chân để hắn phát huy.

 

Cười nói với hắn: “Lăng Hư ngươi xem cửa tiệm này còn cần sửa chỗ nào nữa cứ sửa, lúc ta thuê tiệm hàng này, chủ nhân cửa tiệm đồng ý cho ta tùy ý thay đổi kết cấu trong cửa tiệm này.”

 

Điền lão gia đem cửa tiệm này cho nàng thuê lúc trước đích xác đã nói cửa hàng này chỉ cần nàng thuê, liền tùy nàng sửa đổi.

 

Bên trong cửa tiệm này làm ngăn cách lại là gỗ, cũng dễ thay đổi.

 

Lăng Hư thấy Mộc Cẩm tín nhiệm hắn như thế, trong lòng ấm áp.

 

Lập tức gật đầu thật mạnh, “Được! Lăng Hư giúp cô nương thử xem.”

 

Mộc Cẩm cũng cười nói được, theo hắn nhìn chung quanh, nàng thì đi làm bếp.

 

Hai đệ đệ thấy nàng đến, vội vàng đi tới.

 

Mộc Cẩm thấy hai tiểu huynh đệ đều là vẻ mặt lo lắng, cười trấn an: “Tam đệ tiểu đệ các ngươi không cần lo lắng…”

 

“Trưởng tỷ, hại vị ca ca kia thoạt nhìn là người tốt, chỉ là… nhà chúng ta nuôi sống được bọn họ sao? Đệ thấy bọn họ rất sức ăn a!”

 

Mộc Cẩm vỗ vỗ vai hắn, có chút buồn cười nói: “Chỉ cần quán chúng ta mỗi ngày đều có việc làm ăn, liền nuôi sống được bọn họ. Huống chi, sau khi có bọn họ, trưởng tỷ lại nghĩ làm việc khác.”

 

“Trưởng tỷ còn muốn làm ăn khác? “Tiểu đệ Mộc Tử Khê vội nhìn về phía trưởng tỷ.

 

Mộc Cẩm gật đầu, “Trưởng tỷ còn có thể làm đồ ăn khác, chỉ là nhân lực không đủ, vả lại hiện giờ việc kinh doanh đồ kho cũng vừa mới bắt đầu không lâu, trước tiên ổn định việc kinh doanh đồ kho, sau đó hãy nói.”

 

Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê hoàn toàn hiểu vì sao trưởng tỷ phải giúp ba huynh đệ họ Lăng một tay.

 

Thì ra trưởng tỷ còn phải làm ăn nhiều hơn.

 

Nói như vậy, nhân thủ có khả năng đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

 

Ba huynh muội họ Lăng nhân trưởng tỷ ân tình, chắc chắn đối với trưởng tỷ càng trung thành, làm việc cũng sẽ càng ra sức!

 

“Cô nương, ta nhìn một lần qua một lần chỗ này, tiệm này phòng không tính quá lớn, nhưng cũng đủ dùng.”

 

“Cô nương nếu không muốn dùng ngoại đường để buôn bán thức ăn, có thể thu nhỏ ngoại đường, lại cách thêm một gian phòng Nếu là cô nương giữ lại làm ăn thì không cần thay đổi.

 

“Không cần thay đỏi. “Mộc Cẩm nói.

 

Lăng Hư gật gật đầu, như vậy xem ra cô nương hẳn là đã nghĩ ra cách dùng.

 

“Còn có hậu viện, hậu viện cũng không tính là nhỏ, gian bán hàng kém không nhiều lắm, tiến sâu cũng không nhỏ.”

 

“Có thể dựng thêm mấy gian nhà gỗ ở hai bên sân sau, trên mặt đất lót đá vụn, không chỉ

Có thể đặt đồ lặt vặt, trang trí lại một phen, để người ở cũng không thành vấn đề.”

 

Mộc Cẩm cảm thấy ý nghĩ này rất tốt.

 

Thấy Mộc Cẩm gật đầu, Lăng Hư lại nói: “Đáng tiếc cửa tiệm này không phải của cô nương, nếu là của cô nương, có thể cải tạo tốt hơn.”

 

Lăng Hư có lẽ là vô tình nói, nhưng Mộc Cẩm lại giật mình.

 

Bình tĩnh mà xem xét, cửa tiệm Điền lão gia này đích thật là cửa tiệm rất tốt.

 

Trên phố cửa tiệm có hậu viện lớn không nhiều lắm, mà Điền lão gia gian này mặt tiền cửa tiệm cùng hậu viện vừa ngay ngắn vừa lớn, thật sự không nhỏ.

 

Chỉ có điều mở phòng không tính là lớn, làm cửa tiệm, bình thường thích mở phòng lớn hơn.

 

Thoạt nhìn vừa rộng rãi vừa hoành tráng.

 

Nếu lối vào lớn và không gian nhỏ thì dù tổng diện tích không nhỏ nhưng mặt tiền sẽ trông nhỏ và ánh sáng sẽ không sáng..

 

“Lăng Hư, đề nghị của ngươi đều rất tốt, trước tiên cứ dựa theo ngươi nói mà cải tạo đi. “

 

Mộc Cẩm nói, tiếp theo lại hỏi hắn,” Ngươi có cần chút giấy bút vẽ tranh không?”

 

Lăng Hư liền nở nụ cười, “Cô nương, giấy bút quá đắt. Đồ không cần vẽ, đều ở trong đầu Lăng Hư…… Cho dù muốn vẽ, dùng than củi vẽ trên bậc thang đá xanh cũng được.”

 

Mộc Cẩm cũng không nói nhiều, lại nói với hắn: “Thừa dịp Lăng Không còn chưa trở về, ngươi đi Thổ Địa Miếu đón hắn cùng muội muội ngươi trở về cửa hàng đi.”

 

“A? “Lăng Hư không dám tin khẽ hô một tiếng.

 

Mộc Cẩm cười nói: “Căn nhà gỗ nhỏ dựng ở hậu viện này là giường của đôi vợ chồng già thuê nhà trước đây để lại, nếu các ngươi không ngại, có thể sắp xếp muội tử nhà các ngươi ở đó trước. Về phần huynh đệ các ngươi…”

 

“Đa tạ cô nương! “Lăng Hư run môi, mắt đỏ xoay người về phía Mộc Cẩm, cũng cắt ngang lời nói của Mộc Cẩm.

 

“Cô nương yên tâm! Hai huynh đệ chúng ta da dày thịt dày không có gì đáng ngại. Chúng ta một đường chạy nạn còn giữ được một giường chăn đệm, chỉ cần tiểu muội nhà ta có chỗ an trí, huynh đệ chúng ta tùy ý như thế nào cũng được!”

 

Mộc Cẩm liếc hắn một cái, “Vậy hai huynh đệ các ngươi cũng phải bảo trọng thân thể mình, vốn chịu đói lâu như vậy, đã tổn thương thân thể rồi.”

 

“Vâng. “Ánh mắt Lăng Hư càng đỏ hơn, giọng nói cũng nghẹn ngào, cúi đầu đáp một tiếng.

 

“Được rồi, mau đi đón đệ đệ và muội muội ngươi lại đây. Chờ muội muội ngươi tới, ta lập tức dẫn nàng đi gặp đại phu.”

 

Lăng Hư lần nữa nghẹn ngào đáp “Được”, lập tức xoay người.

 

Sau khi xoay người, Mộc Cẩm liền thấy hắn dùng sức lau mắt một cái

 

Sau khi Lăng Hư rời đi, Điền lão gia liền sải bước đi vào cửa tiệm.

 

Phía sau ông còn đi theo người hầu ăn mặc đơn giản tuôi chừng hai mươi.

 

Mộc Cẩm nghênh đón, Điền lão gia liền vẻ mặt chờ mong nhìn nàng, hỏi: “Mộc cô nương, món kho làm thế nào rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.