Tôi đã mang t h a i con của nhân vật phản diện.
Khoảnh khắc biết mình mang t h a i, tôi đã khôi phục toàn bộ ký ức.
Trước đó, tôi vẫn tưởng mình đã bám được vào nhân vật chính.
Nhưng nhìn người đàn ông trước mặt, người đang sờ bụng tôi và cười như một kẻ ngốc, tôi nhớ lại rằng trong nguyên tác, đây chính là một kẻ phản diện hiểm độc, tàn nhẫn, và nếu không chiếm được nữ chính, anh sẽ g i ế t cô ấy rồi chôn cùng…
Tôi rùng mình, quyết định bỏ trốn trước khi nữ chính đến tìm anh.
1
Từ khi vừa ra khỏi bụng mẹ, tôi đã nhận ra mình mang theo ký ức của kiếp trước, và thế giới tôi đang sống dường như có điều gì đó không ổn.
Mạnh Bà không làm tròn trách nhiệm hả?!
Tôi ghét bỏ ôm bình sữa, nhìn ba mẹ đẹp như ngôi sao trước mặt, rồi quay lại nhìn căn phòng rộng lớn này, đủ để so sánh với căn nhà mà kiếp trước tôi phải làm việc hơn hai mươi năm mới mua được.
…
Thôi, có lẽ cũng không tệ lắm, ít nhất thì tôi cũng đã trở thành một người giàu có, điều mà tôi luôn mơ ước.
Kiếp trước, ba mẹ tôi mất sớm, không còn ai thân thích, nếu không phải nhờ khuôn mặt dễ nhìn và có người tài trợ cho tôi học hành, có lẽ tôi đã phải ra xã hội rồi đi rửa bát thuê từ lâu rồi.
Cũng chính vì trải qua giai đoạn thiếu tiền trầm trọng, tôi trở nên cực kỳ nhạy cảm với tiền bạc.
Những người quen biết đều cười nói, trêu tôi là một con tì hưu, chỉ ăn mà không nhả, chờ tiền trong bụng sinh sôi nảy nở.
Nhưng tôi không bận tâm, có tiền là có an toàn, an toàn… là được.
Tôi không ngờ rằng, sau nhiều năm tiết kiệm, cuối cùng tôi cũng tích đủ tiền mua một căn nhà, nhưng lại bị một chiếc Rolls-Royce đ â m c h ế t trên đường đi làm sổ đỏ.
Nghe nói, tên lái xe dùng giọng điệu ngạo mạn đòi mua mạng tôi bằng vài chục triệu, trước khi trút hơi thở cuối cùng, tôi giơ ngón giữa với chiếc xe sang, quyết định tạm thời sẽ ghét người giàu.
Nhưng tôi không thể ngờ rằng diễn biến sau đó lại như vậy.
Mở mắt ra, tôi đã trở thành người mà kiếp trước tôi ghét nhất – một người giàu có.
Ban đầu, tôi nghĩ mình chỉ tái sinh và uống phải một chút canh Mạnh Bà kém chất lượng mà thôi.
Nhưng sau khi vượt qua giai đoạn sơ sinh, tôi phát hiện rằng mình không chỉ tái sinh mà còn xuyên không.
Tôi xuyên vào cuốn tiểu thuyết tổng tài mà tôi đọc trước khi c h ế t, trở thành bạn thân của nữ chính – một nhân vật phụ bị tác giả đem ra làm vật hy sinh để nữ chính trưởng thành, tên là Thẩm Dao Dao!
Tôi nhìn lên cha mẹ đang đắc ý bàn luận chuyện làm ăn, rồi nghĩ đến tương lai khi căn nhà này sẽ tan nát vì nữ chính, người thì c h ế t, kẻ thì b ệ n h tật, không còn lại bao nhiêu người, tôi quyết định dứt khoát tránh xa nữ chính và cố gắng bảo vệ gia đình này.
Bạn hỏi tại sao tôi không cố gắng tiêu diệt nhân vật phản diện à?
Bởi vì tôi thực sự không nhớ được nhân vật phản diện là ai…
Cuốn tiểu thuyết đó vừa dài vừa chán, phần lớn là mối quan hệ dây dưa mập mờ giữa nữ chính và nam chính.
Đến cuối, tôi chỉ đọc lướt qua để thấy cái kết HE rồi chẳng thèm động đến cuốn tiểu thuyết rác rưởi này nữa.
Thêm vào đó, dù canh Mạnh Bà có hơi loãng, nhưng vẫn có chút tác dụng, chủ yếu là để tôi nhớ rằng thế giới này là một cuốn sách, nhưng nhiều chi tiết quan trọng đã bị cố ý làm mờ, tôi hoàn toàn không nhớ gì về phần sau cả.
“Dao Dao của chúng ta ngoan nhất, là đứa trẻ tốt nhất trên đời!”
Ba mẹ ngây thơ, ngọt ngào của tôi tiến lại gần, nhìn tôi khi vừa suy nghĩ vừa tự ăn hết đồ ăn, họ cười đến nỗi gương mặt nhăn nhúm lại.
Những nụ hôn ấm áp nối tiếp nhau rơi xuống mặt, xuống đầu tôi.
Tôi ngơ ngác lau mặt, cảm nhận tình thương mà tôi đã lâu không có, rồi lén lút quay lưng lại, giơ ngón giữa về phía ông trời.
Từ khi biết đi, tôi đã là đứa trẻ chăm chỉ nhất trong mắt người lớn.
Tôi không muốn nhà họ Thẩm rơi vào kết cục như trong nguyên tác, nhưng cũng không thể đặt tất cả hy vọng vào người khác.
Dù tôi tự biết mình không phải là người được thế giới yêu thương như nam chính và nữ chính, cũng không phải là thiên tài kinh tế kiệt xuất, nhưng nếu không thử cố gắng, làm sao biết mình phế đến mức nào?
Tôi nằm dài trước đống sách lớn, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Sau mười mấy năm cố gắng, kết quả tôi đạt được vẫn rất nhỏ bé.
Ba mẹ tôi chỉ có mình tôi là con, nếu tôi không liên hôn thì trong tương lai, khi tôi thừa kế công ty này, e rằng sẽ bị những lão cáo già nuốt chửng ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.
Tôi cần một bờ vai vững chãi, nhưng bờ vai này được liên quan đến nữ chính, nếu không, trong tương lai, tôi có thể phải trở thành bàn đạp cho ai đó.
Dù sao thì, trong nguyên tác, nhà họ Thẩm chỉ vì từng giúp nữ chính một việc nhỏ, thế mà lại bị phản diện ép đến mức gần như bị diệt môn.
Mở tin tức ra, tôi thấy tin tức nam chính Tống Tri Hàn mới 17 tuổi đã nhận giải thưởng này nọ, liên tục xuất hiện trên trang đầu.
Tôi uống một ngụm sữa, âm thầm thở dài.
Mẹ tôi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy tôi mặt mày ủ rũ, bà mỉm cười ôm tôi vào lòng, an ủi: “Dao Dao, ba mẹ chỉ cần con vui vẻ là đủ rồi, không cần học nhiều như vậy cũng được, con không cần so sánh bản thân với người khác đâu.”
Dù đã gần bốn mươi tuổi, mẹ tôi vẫn xinh đẹp đến mức người khác phải ngưỡng mộ, nụ cười hiền hòa của bà sáng bừng như ánh dương.
Tôi dám nói, ngay cả viên đá quý đẹp nhất cũng không thể so sánh với nụ cười của mẹ tôi.
Dù trong thế giới tiểu thuyết này, mẹ chỉ là một nhân vật phụ không tên tuổi, nhưng đối với tôi, bà là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế gian.
Tôi rúc đầu vào lòng mẹ, thì thầm: “Con như thế này rất hạnh phúc, mẹ à.”
Mẹ hôn lên má tôi, không nói gì thêm.
Nữ chính Lạc Xuyên hiện giờ vẫn là một cô bé vô tư, là con gái của một gia đình công nhân bình thường.
Tôi đã nhìn thấy cô ấy một lần từ phía xa, thật không hiểu được làm sao mà sau này cô ấy lại bị tình yêu hành hạ đến mức tan nát cõi lòng.
… Nhưng đó không phải là chuyện mà tôi cần lo lắng.
Nhận ra mình không có tài năng quản lý công ty, tôi bắt đầu nhớ lại cốt truyện, tìm kiếm một người mà mình có thể dựa vào.
Nhưng sau khi sàng lọc một hồi, đối tượng này thì quá lớn tuổi, người kia thì có vấn đề về đạo đức.