Trong phòng thu âm Phó Thi Ngữ chậm rãi mở mắt.
Cô ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng tràn ngập trong không khí, trộn lẫn với mùi rỉ sét của thiết bị ghi âm , khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô thậm chí còn không hề ngửi thấy mùi thuốc khử trùng.
“ ta không phải là ở đang ở bệnh viện đó chứ? “
Phó Thi Ngữ dần dần lấy lại được ý thức, và những ký ức không thuộc về cô đang như bị cưỡng ép vào trí nhớ của cô.
Cô ấy rõ ràng đã xuyên qua cái c.h.ế.t của mình và tái sinh thành người quản lý của đối thủ không đội trời chung Cố Lâm Uyên.
Phó Thi Ngữ không khỏi cử động cơ thể , nhưng cô lại cảm thấy một cơn đau nhói lan khắp cơ thể, khiến cô cau mày .
Từ ký ức không thuộc về mình , cô biết được linh hồn của nguyên chủ đã bị điện ly.
Đồng thời , tôi lúc trước cũng đang được điều trị bằng phương pháp sốc điện tại bệnh viện .
Nói cách khác, sự xuyên thấu linh hồn của tôi có liên quan đến điện giật …
Suy nghĩ của Phó Thi Ngữ đang chạy điên cuồng .
Lúc này, cô cảm thấy da mình có chút ớn lạnh, điều hòa trong phòng thu âm lại bật cực thấp khiến cô rùng mình .
Khi mở mắt ra và thấy mình vẫn đang ở trong phòng lạnh cô ta không thể tin được nói : ” Thật quá khi dễ người ta mà! Ta vừa trở thành một minh tinh hàng đầu ! Giờ có người lại có ý định để ta bị ung thư dạ dày mà c.h.ế.t một cách thảm hại sao? “
” Vậy ý định của ngươi muốn ta c.h.ế.t thì để ta c.h.ế.t đi. Hãy để ta lên thiên đường tìm một gia tộc giàu có để đầu thai vào kiếp sau. Cớ làm sao lại khiến linh hồn của ta lại xuyên qua người quản lý của đối thủ này ? Ngươi cho rằng ta là kẻ thù lớn sao?”
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng đánh nhau .
Phó Thi Ngữ lảo đảo đứng dậy, chịu đựng cơn đau dữ dội do điện giật khắp người rồi bước ra cửa .
Qua khe cửa, cô nhìn thấy Cố Lâm Uyên đang bị vây quanh bởi một nhóm người đeo mặt nạ . Những người đeo mặt nạ đều cầm dùi cui điện và có dáng người vạm vỡ, thoạt nhìn giống như một nhóm du côn.
” Nếu không muốn c.h.ế.t , hãy gọi người chuẩn bị một trăm vạn. Nếu đêm nay không thấy tiền , ngươi có thể trả giá bằng mạng sống của mình ! ” Người đàn ông đeo mặt nạ dẫn đầu nói một cách khiêu khích và tát vào mặt Cố Lâm Uyên vài cái.
Thoạt nhìn giống như một tên xã hội đen, Phó Thi Ngữ im nặng không muốn khiêu khích bọn họ . Cô muốn trốn thoát càng sớm càng tốt
Cô nhanh chóng nhìn xung quanh và tìm thấy một cánh cửa có biển báo lối thoát hiểm , nhưng trước khi cô kịp lao ra ngoài , cánh cửa bên cạnh đã mở ra.
Cố Lâm Uyên chạy ra ngoài, nhìn thấy Phó Thi Ngữ đứng ở cửa , lập tức thững thờ dừng lại.
“Xem ra điện áp vừa rồi chưa đủ cao! Cô gái này rõ ràng vẫn chưa c.h.ế.t ?” Tên cầm đầu đeo mặt nạ chạy ra tiếp theo chế nhạo, dùi cui điện trong tay hắn không ngừng phát ra tiếng tanh tách .
Cố Lâm Uyên nhìn người đại diện trước mặt, nhất thời không phân biệt được là người hay ma, bởi vì lúc đầu vừa tới nơi , anh ta đã xác nhận hiện tại mạch của cô đã ngừng đập.
“Sao các ngươi không châm điện cho ta lần nữa ? Lần này hãy Dùi cui điện lâu một chút, lên mức tối đa nhất.” Phó Thi Ngữ kìm nén cơn đau, cười nói .
Cố Lâm Uyên kinh ngạc nhìn Phó Thi Ngữ, anh không ngờ rằng người quản lý mới tên Phó Thi Ngữ này của mình lại không sợ c.h.ế.t như vậy
Vâng , đúng vậy , người đại diện mới này cũng tên là Phó Thi Ngữ, và đó cũng là lý do khiến Cố Lâm Uyên yêu cầu sinh viên đại học mới tốt nghiệp này lập tức làm người đại diện cho mình .
Đúng lúc này , đèn trong phòng thu âm vụt tắt, Phó Thi Ngữ nhân cơ hội lao về phía cửa thoát hiểm , nhưng tay của cô ngay lập tức bị một bàn tay to lớn từ phía sau tóm lấy, khiến cô không thể rũ bỏ.
Đi chưa được mấy bước, bàn tay to lớn chạy tới kéo cô đi.
Họ chạy ra khỏi phòng thu âm, cô mới nhận ra rằng người đang nắm tay cô là Cố Lâm Uyên.
Hai người bước nhanh qua con hẻm hẹp, cố gắng để không bị phát hiện .
Nhưng tiếng bước chân nhanh chóng vang lên phía sau họ, và những người đeo mặt nạ sớm đã phát hiện ra dấu vết của họ để lại và bắt đầu truy đuổi họ .
Phó Thi Ngữ vừa chạy , vừa nghĩ ra kế hoạch để trốn thoát.
Ký ức của cơ thể cô cho cô biết rằng khu vực phụ của phòng thu âm có một trạm xe lửa đang thi công ở đó , chỗ đó có lẽ sẽ tìm được chỗ ẩn náu.
Những người đeo mặt nạ đang đuổi theo ngày càng gần hơn. Họ rất quen thuộc với địa hình ở khu vực này và không ngừng thu hẹp khoảng cách.
Đột nhiên rẽ vào một con hẻm, Phó Thi Ngữ lợi dụng các vật dụng xây dựng để tạm thời cản trở kẻ truy đuổi .
Cô và Cố Lâm Uyên nhân cơ hội chạy vào một con hẻm có vẻ tối tăm hơn và tiếp tục tăng tốc độ.
Tôi không biết họ đã chạy bao lâu, nhưng tiếng bước chân phía sau cuối cùng cũng biến mất.
Phó Thi Ngữ thở hổn hển, “Những người đó đang đòi nợ ngươi ? Tại sao ngươi không trực tiếp đưa tiền cho họ ?”
Lúc này Cố Lâm Uyên nói : “Ngươi có biết ngươi là ai không ?”
“Phó Thi Ngữ. ” Phó Thi Ngữ buột miệng thốt ra.
Cố Lâm Uyên nghe vậy, cảm giác như thân thể bị rút cạn linh hồn, ngồi phịch xuống đất, lấy tay che mặt , thấp giọng nói: “Cô ấy cùng tên với ngươi, ngày hôm qua đã rời đi hoàn toàn.”
“Ý anh là gì?” Phó Thi Ngữ bối rối .
Lúc này , Cố Lâm Uyên lấy điện thoại di động ra đưa cho Phó Thi Ngữ, yêu cầu Phó Thi Ngữ đọc thông tin bên trong .
” Nữ diễn viên hàng đầu Phó Thi Ngữ c.h.ế.t vì ung thư dạ dày!”
“Chết?” Phó Thi Ngữ thốt lên.
” Đúng vậy, những tìm kiếm nóng hổi trên weibo hiện nay đều là về tin tức về cái c.h.ế.t của cô ấy.” Giọng Cố Lâm Uyên tràn ngập nước mắt.
Phó Thi Ngữ bị sốc, chuyện gì đã xảy ra với cô ấy bây giờ
Chẳng bao lâu sau, cô đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình . Dù sao thì cô cũng là một diễn viên xuất sắc và là người có diễn xuất tốt nhất .
“Vậy việc ngươi không trả tiền cho bọn họ thì có liên quan gì đến ngôi sao lớn Phó Thi Ngữ? Cô ấy nợ tiền ngươi sao?” Phó Thi Ngữ vẻ mặt khó hiểu nói .
Trong suy nghĩ của cô, anh ta là kẻ thù không đội trời chung của cô. Nếu chính cô đã chết, thì tại sao hắn ta lại phải sống trong bộ dạng như muốn c.h.ế.t này?
” Người đại diện của cô ấy đã đến gặp tôi cách đây một thời gian và nói với tôi rằng cô ấy phải nhập viện vì bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Bởi vì trước đó cô ấy đã phá vỡ hợp đồng nên toàn bộ tài sản của cô ấy đã bị mất vào tay công ty và cô ấy không thể chi trả chi phí y tế chút nào .”
” Cái này ? Tại sao ta không biết?” Phó Thi Ngữ trong lòng lẩm bẩm
không thể tin được.
Bởi vì đây không phải là một lời nói đùa ? Cô không nghèo đến mức phải hỏi vay tiền ?
Lui một bước thì nói cho dù tài sản của cô toàn bộ đã bồi thường cho công ty, nhưng cô đường đường là một nữ minh tinh hàng đầu, đã sớm mua cho mình bảo hiểm ung thư từ lâu rồi thì chi phí điều trị căn bản sẽ không thiếu ?
Huống hồ, cô biết rất rõ ông chủ công ty sẽ không muốn tài sản của cô .
” Lúc đó tôi trong tay không có tài chính dư dả và tôi cũng nghĩ việc cứu người là quan trọng nhất nên tôi lúc đó đã vay tiền từ kẻ cho vay nặng lãi này .”
” Không đúng , lúc đó hai ta không phải lúc nào cũng là kẻ thù không đội trời chung . Tại sao bây giờ hắn thông cảm cho ta như vậy? Có phải vì ta mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối không ? ” Phó Thi Ngữ suy nghĩ
“Tôi bước vào giới giải trí là vì cô ấy .” Cố Lâm Uyên khàn giọng nói .
Phó Thi Ngữ nghe vậy sửng sốt , chăm chú nhìn Cố Lâm Uyên . Chẳng lẽ cô đã hiểu lầm sao?
Nhưng bây giờ vấn đề không phải là có nên hiểu lầm anh ta hay không .
Dù bây giờ cô đã c.h.ế.t nhưng cô không muốn nợ anh ta bất cứ ân huệ nào.
Tôi nghĩ khoản bồi thường bảo hiểm của tôi sẽ đủ cho anh ta chi trà số tiền đã vay này.
“Anh có thể tìm đến đại diện của cô ấy và yêu cầu lấy lại.” Phó Thi Ngữ giải thích một cách tử tế .
“Quên đi ! Chuyện đó không còn quan trọng nữa!” Cố Lâm Uyên hai mắt đỏ hoe , giọng nói run run .
“Không, ta còn phải trả nợ ngươi .” Phó Thi Vũ nghiêm túc nói một cách hưng phấn , nhưng lại mang theo một tia quyết tâm.
Cố Lâm Uyên nhìn người đại diện này với một cảm giác khó tả .
Cô ấy thực sự đã quay lại rồi à
Lúc này, Phó Thi Ngữ không quan tâm anh đang nghĩ gì.
Cô ấy là người có sự phân biệt rõ ràng giữa yêu và ghét, Anh đã giúp đỡ cô ấy khi cô ấy suy sụp nhất. Sau khi cô ấy trở nên nổi tiếng, cô ấy cũng sẽ không tỏ ra tử tế với những người coi thường cô ấy .
Vì thế sau khi trở thành sao nữ hàng đầu, cô được rất nhiều công ty săn đón nhưng cô lại không hề quan tâm đến họ.
Không đơn giản vì công ty này được mở bởi một người bạn của bố tôi.
Mà hơn nữa, công ty đã cung cấp nguồn lực rất tốt từ khi cô chưa được ai biết đến cho đến hiện tại, thậm chí còn không tiếc mà tốn rất nhiều tiền để tìm cho cô một người quản lý nổi tiếng – Trần Tỷ , và điều đó đã giúp cô dần dần đạt được vị trí hiện tại
“Về nhà trước đi. Tang lễ của cô ấy đã được ấn định vào ngày mai. Giúp tôi đặt một vòng hoa và gửi qua .”
Phó Thi Ngữ sửng sốt . Anh ta đang yêu cầu cô gửi vòng hoa tang lễ cho chính mình?
“Ngày mai cô có thể cùng tôi đi dự tang lễ của cô ấy. Tôi sợ mình sẽ quá đau buồn mà không về được.” Cố Lâm Uyên nhắm chặt mắt, bình tĩnh nhìn Phó Thi Ngữ .
” Cô ấy vẫn còn quá trẻ . Vấn đề vẫn là gia đình cô ấy có cho cậu vào hay không . Trên mạng tôi thấy có tin đồn rằng hai người là kẻ thù không đội trời chung . ” Phó Thi Ngữ đột nhiên trở nên nghiêm nghị, cố ý đỗi đạo.
” Khi một người đã chết, không cách nào biết được ai là đối thủ của ai . Hơn nữa, tôi làm vậy để cố ý thu hút sự chú ý của cô ấy . Làm sao cô ấy nhớ đến tôi khi tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, nếu tôi không đứng về phía đối diện của cô ấy ? ” Lâm Uyên nghe có vẻ kiêu ngạo, giống như đang khoe khoang ý tưởng hay của mình .
” Vậy thì anh khá tuyệt vời . ” Phó Thi Ngữ liếc mắt không nói nên lời .