Có chút lạnh.
Hứa Tân Di nắm chặt một góc chăn, từng chút từng chút kéo chăn lên người mình.
Trên tấm chăn còn vươn chút nhiệt độ của Dịch Dương.
Thật ra cô cũng không quá để ý đến việc ngủ chung giường với Dịch Dương, chỉ là…
— “Đều nói đàn ông hai tám tuổi trẻ ham muốn t.ì.n.h d.ụ.c cũng cao, tên khốn kiếp này nhiều năm như vậy còn chưa từng gần phụ nữ, vạn nhất buổi tối thông suốt sau đó lấy mình khai đao thì làm sao bây giờ?”
— “Hẳn là hắn cũng không cầm thú vậy ha?”
— “Nhưng nếu quả thực cầm thú như thế, mình nên hét lên hay không, có nên chống cự hay không?”
— “Không được, thân thể trong trắng này của mình không thể để người đàn ông này vấy bẩn được.”
Hứa Tân Di nắm chặt tấm chăn mềm mại, lặng lẽ dịch ra bên ngoài, cách Dịch Dương xa một chút.
“Cảnh cáo, ‘tình căn thâm chủng” của kí chủ sắp tan rã, xin chú ý.”
“…” Hứa Tân Di lặng lẽ nhích vào trong, trở lại chỗ cũ.
Địch không động ta không động, cứ như vậy đi.
Nếu như hắn thật sự dám làm gì đó…
Ánh mắt Hứa Tân Di dừng lại ở trên tủ đầu giường, cái đèn ngủ hẳn là có thể dùng được.
Ngay khi cô chuẩn bị duy trì khoảng cách như vậy để ngủ, tấm chăn lại bị xốc lên mạnh mẽ.
Phải ứng đầu tiên của Hứa Tân Di là giật mình, sau đó ôm chăn ngồi dậy, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn Dịch Dương.
— “Đến rồi đến rồi, tên khốn nạn này quả nhiên là có ý không an phận với mình…”
“Xong rồi xong rồi, vạn nhất nếu mang thai thì phải làm sao bây giờ? Khẳng định việc ly hôn sẽ không còn được xảy ra nữa, đến lúc đó mình mà sinh con, dáng sẽ không còn đẹp như bây giờ, trở thành bà dì xấu xí, người đàn ông đáng ghét này càng có cơ hội để ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, sau đó đánh mắng, nhục mạ mình…”
— “Không được không được, mình không thể chịu ủy khuất như vậy được.”
— “Cầm thú, mặt người dạ thú mà.”
Dịch Dương không nói lời nào liền đứng dậy, đưa lưng về phía Hứa Tân Di, ở nơi Hứa Tân Di không nhìn thấy, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên trắng bệch.
Nghe kĩ một chút, đây là lời trong lòng của Hứa Tân Di thật sao?
Suy nghĩ không an phận?
Điên rồi sao? Hắn làm gì mà có suy nghĩ không an phận?
Hắn dù có đói lắm cũng không ăn tạp như vậy.
Dịch Dương hối hận, đáng ra ngay từ đầu nên dứt khoát ly hôn với Hứa Tân Di, nếu không bây giờ cũng không mang lòng hiếu kì cùng với nhiều chuyện đau đầu như này.
Một lúc lâu hắn không có động tĩnh.
“Sao vậy anh?” Nhằm muốn thăm dò mà hỏi vài chữ, Hứa Tân Di lại cảm thấy có chút chuyện gì đó, nuốt một ngụm nước miếng liền nói lại: “Chồng, có chuyện gì vậy anh?”
“Cô nói cô không muốn ly hôn với tôi đúng không?”
Hứa Tân Di che giấu cảm xúc thật, gật đầu: “Ừm.”
Dịch Dương xoay người lại, mạnh mẽ đè lửa giận xuống, ánh mắt âm trầm không rõ, nặng nề nhìn chằm chằm Hứa Tân Di.
Nhìn từ trên xuống dưới, mặt hắn càng lúc càng đen lại, ánh mắt Dịch Dương lộ ra vẻ hoài nghi, đánh giá cô từ dưới lên trên, trong lòng lẳng lặng tính toán một hồi, nói: “Được rồi, tôi có ba điều kiện.”
Hứa Tân Di mơ hồ ngửi thấy có dự cảm không tốt, ảm giác ánh mắt Dịch Dương có ý xấu.
Lý trí không cho cô có cơ hội từ chối, nhưng cũng không thể để Dịch Dương tiếp tục nói. Nhưng cũng không có cách nào để đóng băng được hắn.
Cô nhỏ giọng dò xét nói: “Ba điều kiện?”
“Thứ nhất, sau này nhận phim cô không được nhận cảnh giường chiếu, cảnh hôn hay bất cứ cảnh nào có quan hệ thân mật với đàn ông.”
Hứa Tân Di hơi kinh ngạc, vội vàng không ngừng phản bác: “Không được không được, ông xã, em là diễn viên, diễn viên quan trọng nhất là nghệ đức, kịch bản do đạo diễn viết, đạo diễn viết thế nào em phải diễn thế ấy, hơn nữa loại cảnh giường chiếu hay cảnh hôn trong giới điện ảnh hoàn toàn không ảnh hưởng tới ai, cũng không phải làm thật…”
“Tôi không phải đang hỏi ý kiến của cô, sau này kịch bản của cô phải đưa qua cho tôi xem trước.”
— “Tôi nhịn.”
Dịch Dương nhướng mày: “Thứ hai, sau này không được gần gũi với các diễn viên minh tinh khác, cô tự mình giữ khoảng cách đi, tôi nhắc cho cô nhớ, cô đã hai mươi bảy tuổi rồi.”
— “Giết người là phạm pháp, g.i.ế.c người là phạm pháp, Hứa Tân Di mày phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể thất bại lúc này được, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ngàn vạn lần không được so đo với một người đàn ông gần ba mươi này!”
“Thứ ba.” Hai mắt Dịch Dương nặng nề nhìn chằm chằm cô, giống như con báo đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, để ý đến từng nhất cử nhất động của cô.