“Vất vả cho thầy Hàn và cô Hứa rồi, mời hai vị qua bên này bắt đầu chương trình phỏng vấn.”
Cái hỏi là chương trình phỏng vấn kia, thật ra những câu hỏi trong đó đã sớm được gửi về mail trong hòm thư của hai người bọn họ, bởi vì đây là buổi diễu hành dành riêng cho hai người bọn họ vậy nên đại bộ phận các câu hỏi đều có liên quan đến nhau và đối phương.
Ví dụ như thầy Hàn nghĩ sao về kế hoạch trong tương lai của mình?
Lại mặt khác như cảm nhận lúc thầy Hàn và cô Hứa hợp tác với nhau?
Thêm nữa là tâm trạng của cô Hứa lần đầu hợp tác với thầy Hàn như thế nào? Nếu có cơ hội liệu có còn muốn hợp tác với thầy Hàn hay không?
Thời gian phỏng vấn là nửa tiếng, rốt cuộc cũng kết thúc.
“Hàn đại ca, lần nữa cảm ơn anh vì đã giúp tôi, không biết tối nay anh có thời gian rảnh hay không, tôi muốn mời anh ăn cơm một bữa.”
Mặc dù trong lòng Hàn Kiêu đồng ý nhưng mở miệng lại là: “Không cần đâu, chỉ tiện tay giúp chút thôi.”
“Cái gì mà không cần cảm ơn?” Lạc Kiệt xông ra, nhìn Hứa Tân Di đứng sau lưng An Nhã: “Hứa tiểu thư và An tiểu thư nếu đã có lòng như thế chúng tôi làm sao có thể cự tuyệt, có thời gian mà, tôi và Hàn Kiêu đều có thời gian, chắc chắn buổi tối hôm nay có thể đi ăn được.”
Hứa Tân Di đứng tại chỗ đồng ý nhưng quay đầu lại nói thầm với An Nhã: “Sao tự nhiên em cảm thấy hình như cậu ta coi trọng chị rồi?”
An Nhã nhíu chặt mày thẳng thắn: “Chị thích những tiểu thịt tươi với giới tính bình thường thôi.”
Hứa Tân Di vô cùng hâm mộ nhìn An Nhã.
Sau khi thay quần áo và tẩy trang xong, chủ biên tạp chí [BW] cũng đã xem hết tất cả ảnh chụp, thái độ vô cùng thân thiện ngăn Hứa Tân Di lại, thấp giọng cười nói: “Buổi quay chụp hôm nay của Hứa tiểu thư vô cùng thành công, những tấm hình này Hứa tiểu thư có thể mang về một phần ảnh, khẳng định Dịch tiên sinh sau khi xem xong nhất định rất hài lòng.”
Nghe được cái tên khó lường này, nụ cười trên mặt Hứa Tân Di dần dần cứng ngắc.
“Dịch tiên sinh? Dịch tiên sinh nào?”
Chủ biên tạp chí nghe vậy thì giật mình cười haha, nói: “Đương nhiên là chủ tập đoàn Dịch thị Dịch Dương tiên sinh rồi, anh ấy đã cố ý liên lạc cho tôi an bài lần quay chụp này cho Hứa tiểu thư lên làm chính mà.”
“Ý của ông là nói, là vị Dịch Dương tiên sinh kia cho tôi lên lần này ư?”
“Làm sao… Dịch tiên sinh không có nói cho cô biết à?”
“Nói… Đương nhiên có nói rồi, chỉ là trong lúc nhất thời tôi không kịp phản ứng.” Hứa Tân Di xấu hổ cười cười, nội tâm không hề muốn chấp nhận dù một chút.
Dịch Dương?
Dịch Dương để cho cô lên tận trang bìa tạp chí này?
Không thể nào.
Không đúng.
Dịch Dương sẽ không vì cô mà làm ra mấy loại chuyện này được.
Đường đường là một tổng giám đốc bá đạo, coi như hắn sẽ chuyển từ ma vương lạnh lùng trở thành con người vung tiền như rác vì sự thay đổi đó cũng phải cho người phụ nữ hắn yêu mới đúng.
Nội tâm Hứa Tân Di sợ hãi không thôi.
Chẳng lẽ hiện tại Dịch Dương đã yêu cô sâu đậm như vậy?
Làm việc tốt không lưu danh? Đây không phải thứ phù hợp với mấy nam phụ trong tiểu thuyết à?
Vậy nam chính của mình hiện tại đang học bài ở nhà trẻ nào vậy?
Không được, đoạn tình cảm này vốn ngay từ đầu đã không có kết cục rồi không thể cho nó tiếp tục phát triển thêm được nữa.
“Tiểu A, tình yêu của Dịch Dương và Hứa Vi Nhân bao giờ mới có thể kích hoạt được?”
Bao giờ cô mới có thể thấy tình tiết Dịch Dương yêu Hứa Vi Nhân đến c.h.ế.t đi sống lại mà rời bỏ cô?
“Cái này… Chí ít cũng phải để cho hai người bọn họ gặp được nhau đã.”
Tiểu A thần thần bí bí yên lặng mắng trong lòng một câu: Người thiết lập đã lập ra từng viễn cảnh cho phù hợp rồi, bây giờ kịch bản biến thành cái dạng chó này còn phát triển theo mạch truyện gốc như nào nữa.
Hứa Tân Di mệt mỏi.
Nếu như Hứa Vi Nhân và Dịch Dương có thể gặp mặt nhau một lần, hai người ấy đoán chừng có thể giống con rùa nhìn đậu xanh, vừa ý lẫn nhau.
Lấy thủ đoạn và đứa bé của Hứa Vi Nhân, Dịch Dương căn bản không thể không suy nghĩ đến.
Chỉ cần Dịch Dương mắc vào lưới Hứa Vi Nhân giăng ra, muốn chạy trốn đoán chừng không dễ.
Ngày đó sau khi vừa gặp đã yêu say đắm như biển, nếu không phải em thì không cưới, cuối cùng lại lâm vào tình cảnh tình tay ba thế này.