Hứa Tân Di thoải mái nhàn nhã vào đoàn làm phim, đoàn làm phim đang quay phim khí thế ngất trời, tiếng mắng chửi người của đạo diễn Trịnh cô đã nghe thấy từ xa.
“Chị Tân Di, chị tới rồi à?”
“Ừm.” Hứa Tân Di ngồi trước máy quay phim, nhìn người phụ nữ bên trong hết lần này tới lần khác, nở nụ cười: “Lần này thứ mấy rồi?”
Người bên cạnh cực kì nhỏ giọng: “Mười tám lần.”
“Mười tám lần?” Hứa Tân Di không chút lưu tình cười nhạo: “Cô ta đúng là nhân tài.”
Đạo diễn Trịnh cũng là một đạo diễn có chút tên tuổi trong giới điện ảnh và truyền hình, nổi tiếng với hơn mấy bộ phim, nhưng vẫn là không chống lại được sự cường thế về vốn liếng của “Bối Bối thăng chức ký” lúc mới quay, cuối cùng đã bị nhà đầu tư nhét vài diễn viên không ra gì vào.
Nữ chính không giỏi diễn xuất, nữ phụ xuất thân từ một bộ phim truyền hình bình thường, nhân vật nam phụ thâm tình trong phim vừa nhìn đã biết, lại càng không nói đến những vai phụ lộ diện khác, mấy diễn viên quan trọng đều bị nhét hết vào tổ.
Một đạo diễn đang yên đang lành đột nhiên mắt thấy tuổi già sắp đến thật rồi, quay mới một tuần đạo diễn Trịnh đã gấp đến muốn nhảy lầu, thật sự quay không nổi nữa, lúc này với bất cứ giá nào, dù kết quả có đắc tội với một nhà đầu tư, hắn vẫn chấp nhận vi phạm hợp đồng để đổi nữ chính, ký hợp đồng với Hứa Tân Di.
Hứa Tân Di thì không cần nói, nhưng về diễn xuất không tệ, quan trọng nhất là, Hứa Tân Di này là người có bối cảnh, có thể chống lại các nhà đầu tư.
Đây là nguyên nhân đạo diễn Trịnh cân nhắc về Hứa Tân Di.
Sau khi nữ phụ Tả Dung diễn đến lần thứ hai mươi mốt, đạo diễn Trịnh cũng cố cho qua.
Nhưng Hứa Tân Di nhìn sắc mặt của đạo diễn Trịnh kia, bộ dáng thật sự rất khổ sở.
Cũng không, không phải xuất thân từ trường có đào tạo, cũng không có kinh nghiệm diễn xuất, vốn lạc hậu một đoạn so với người khác còn không chịu cố gắng, ngay cả lời thoại cũng chẳng nhớ được, đạo diễn thật sự vất vả rồi.
Vốn Tả Dung diễn xuất có tốt hay không cũng không có nửa phần liên quan đến cô, nước sông không phạm nước giếng, lười phải quan tâm cô ta, nhưng người này từ lúc quay tới giờ, giống như có cừu hận với cô, tóm lại là hai người không thích nhau.
“Tân Di tới rồi?”
Hứa Tân Di cười nói: “Thật ngại quá đạo diễn, chậm trễ hai ngày, nhưng anh yên tâm hôm nay nhất định có thể chạy kịp tiến độ.”
Đạo diễn Trịnh đối với diễn viên có diễn xuất tốt từ trước tới nay đều rất nhẹ nhàng, thật giống như thời học sinh giáo viên đối xử luôn tốt hơn đối với những người học giỏi.
“Diễn xuất của cô đương nhiên tôi rất tin tưởng, mau đi trang điểm đi.”
Trước khi đi Hứa Tân Di liếc mắt nhìn Tả Dung đang trang điểm lại, ánh mắt vẫn còn đỏ, trong quá trình quay phim không biết đã bị đạo diễn Trịnh mắng khóc bao nhiêu lần, trước mặt bao người như vậy không thể không khó xử.
Bên trong phòng trang điểm.
“Chị Tân Di, gần đây chị lại thức đêm à, bắt đầu có quầng thâm mắt rồi kìa.”
Hứa Tân Di thở dài: “Đúng vậy, gần đây ngủ không được ngon.”
Tả Dung nhìn Hứa Tân Di một cái, vô cùng hòa nhã mà đưa cho cô một lọ che khuyết điểm, “Chị Tân Di, đây là loại che khuyết điểm mẹ em hay dùng, dùng rất tốt, khẳng định phù hợp với chị.”
Hứa Tân Di giả tạo nở nụ cười: “Không cần đâu, cô cứ giữ lại dùng đi.”
Tả Dung mỉm cười nói: “Em không cần dùng, em mới hai mươi ba tuổi, thợ trang điểm nói da em tốt, không cần trang điểm vẫn có thể quay phim.”
Ở không đi gây sự.
“Da kém còn có thể dùng phấn che lại, chứ diễn xuất không tốt thì làm sao che? Dù nói thế nào đi nữa tôi vẫn là diễn tốt hơn cô mà.”
Hứa Tân Di nghịch điện thoại gửi tin nhắn cho Dịch Dương: “Ông xã, tối nay khi nào anh về?”
Tả Dung ấm ức, Hứa Tân Di bình thường chỉ qua loa với cô có hai câu, không ngờ bây giờ lại nói chuyện hăng hái như vậy, một chút mặt mũi cũng không chừa cho cô, ủy khuất chuyện vừa rồi bị đạo diễn Trịnh mắng hiện tại càng khó chịu hơn, tức giận đến cả người phát run.
Người tâm cao khí ngạo như cô ta sao có thể nhịn xuống, vừa định cãi lại, người đại diện của Tả Dung từ bên ngoài đi vào, nói vào tai cô ta vài câu.
Cũng chính bởi vì hai câu nói này, cơn giận trong lòng Tả Dung như kì tích mà tiêu tan hết.
Cô ta khó chịu nhìn Hứa Tân DI, tạm thời đè xuống cơn tức giận.
“Thế nào Tân Di, chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì ra quay phim đi.” Đạo diễn Trịnh vào phòng trang điểm thúc giục.