Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu

Chương 30: Vẫn không ly hôn?


Vẻ mặt cô lạnh lùng, ánh mắt thẳng tắp, bày ra vẻ mặt nản lòng mà buông tay.

 

Dịch Dương nhìn một hồi sau đó đưa một tập văn kiện tới trước mặt Hứa Tân Di.

 

“Đây là gì?”

 

Giấy ly hôn?

 

Hứa Tân Di dưới ánh mắt thúc giục mở tài liệu của Dịch Dương cũng lục lọi thử tờ giấy bên trong.

 

“Cô yên tâm, không phải đơn ly hôn. Con người tôi không thích chịu tiếng xấu cũng không thích bị người khác oan uổng, dựa vào mấy tấm hình liền phán định tôi ngoại tình, thật sự không công bằng, cho nên tôi đi tìm chút bằng chứng cho cô xem.”

 

Nghe tới việc Dịch Dương nói đây không phải đơn ly hôn, Hứa Tân Di cũng không muốn động tiếp vào tập tài liệu này.

 

Khi nghe hắn nói đây là bằng chứng, lại càng không muốn xem.

 

“Chỗ này tổng cộng có mười tấm ảnh, vốn còn có mấy tấm khác nữa nhưng tôi nghĩ mấy tấm này là đủ rồi, cô xem cho kỹ.”

 

Hứa Tân Di hoàn toàn bất lực xem qua tấm ảnh.

 

Một tấm là hình Tả Dung ngồi bên cạnh Dịch Dương.

 

Một tấm là Tả Dung đứng ở hành lang nói chuyện với Dịch Dương.

 

Một tấm là sau khi Dịch Dương rời đi, Tả Dung khoác áo âu phục của Dịch Dương.

 

Mặt khác còn có bảy tấm ảnh, là Dịch Dương sau khi rời đi, Tả Dung lại cùng người đàn ông khác thương lượng vụ ảnh chụp, lại còn để cho người đàn ông đó khoác áo cho cô vài lần.

 

Rõ ràng chứng cứ vô cùng xác thực.

 

“Tả Dung kia tôi đã cho người điều tra qua một chút, có điều, lần điều tra này tra ra không ít thứ, Tả Dung còn cùng quay phim với cô, có một cuốn tạp chí giải trí có tin tức của cô, mặt trước còn có đoạn phỏng vấn Tả Dung, trong lúc phỏng vấn cảm giác hai người quan hệ cũng không tệ lắm, Tân Di, kết giao bạn bè cũng được nhưng phải lau mắt mà nhìn, đừng có kết giao với mấy loại người đó.”

 

Hứa Tân Di muốn nói rồi lại thôi.

 

“Túc chủ, cô bây giờ không có bất kì lý do nào để ly hôn.”

 

“Tôi biết.”

 

“Thật ra Dịch Dương so với đám đàn ông trẻ kia còn đẹp hơn.”

 

“Tôi có mắt, tôi cũng tự biết nhìn! Nhưng một Dịch Dương làm sao có thể so sánh với một trăm tiểu thịt tươi?”

 

Thịt kho tàu thì ngon, nhưng chẳng lẽ ngày nào cũng ăn sao? Một trăm món ăn từ từ không phải ngon hơn à?

 

Hứa Tân Di điều chỉnh lại tâm tình, hít một hơi thật sâu, cẩn thận từng ly từng tí, ôm một tia mong chờ, khẩn trương hỏi: “Vậy anh còn muốn ly hôn với em không?”

 

— “Tôi kiêu ngạo ương ngạnh, lại tự tư tự lợi, ham muốn chiếm hữu của tôi mạnh mẽ, tôi đa nghi, chỉ mấy tấm ảnh hồi tối tôi đã nghi ngờ anh như vậy, còn la hét với anh, anh xem tôi xấu xa như thế anh còn không mau ly hôn với tôi?”

 

— “Nếu anh ly hôn với tôi, anh có thể tìm người phụ nữ khác dịu dàng hiền thục hơn, Tần Nghiên cũng không tệ lắm, là một cô gái tuyệt vời, tốt nghiệp với bằng nghiên cứu sinh, là nhà thiết kế nổi tiếng và là người mẫu mặt bằng, vang danh nổi tiếng!”

 

— “Cho nên nhanh chóng ly hôn với tôi rồi theo đuổi hạnh phúc của mình đi.”

 

Dịch Dương cúi đầu, chậm rãi xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út một vòng, khẽ cười nói: “Tôi không ngoại tình, tại sao phải ly hôn với cô?”

 

“Không phải trước giờ anh vẫn muốn ly hôn với em sao? Anh không thích em mà?”

 

“Đó là trước kia.” Dịch Dương ngẩng đầu nhìn cô. “Bây giờ tôi không muốn ly hôn với cô.”

 

Trái tim Hứa Tân Di lạnh đi một nửa: “Tại sao?”

 

“Không phải cô một mực không muốn ly hôn với tôi sao? Bây giờ không vui à?”

 

Hứa Tân Di cao hứng tới sắp khóc, ngồi xuống bên cạnh Dịch Dương, run rẩy ôm lấy anh, “Không đúng, là lỗi của em, em không nên hiểu lầm anh, em nên thử tin tưởng anh, em biết ngay anh khẳng định không có ngoại tình.”

 

Trái tim Hứa tân Di lộp bộp, là tiếng vỡ nát.

 

— “Đám trai trẻ của mình, một trăm tiểu thịt tươi của mình, chồng mình còn ở nhà trẻ…”

 

Hứa Tân Di nhớ tới lời thoại nam chính trong bộ phim trước, rất hợp tình hình hiện tại.

 

— “Trẫm lòng mang thiên hạ, thế nhưng chính cung cũng vô cùng quan trọng, các ái phi, đợi chút thời gian, đợi trẫm nghĩ biện pháp.”

 

“…” Dịch Dương trực tiếp bị chọc giận tới mức bật cười, còn chưa ly hôn đã nghĩ tới người đàn ông khác, coi hắn là người c.h.ế.t à?

 

Anh cố ý ghé vào tai cô nói: “Trước đây không biết lòng người hiểm ác, bây giờ mới hiểu được, có một số việc không đơn giản như mắt nhìn thấy, giống như cô, nếu không phải người phụ nữ kia trăm phương ngàn kế, tôi còn thực sự không biết cô yêu tôi sâu đậm như vậy.”

 

Ê này…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.