Rõ ràng trước đó từng có người làm rồi, vì sao đến chỗ cô lại không thể thực hiện?
Công ty không phải thường xuyên nhắm mắt cho qua chuyện nghệ sĩ tự lăng xe bản thân mình ư?
Bỗng có người đẩy cửa phòng trang điểm ra.
Hứa Tân Di chậm rãi đi vào, trực tiếp ngồi xuống trước gương trang điểm, để ý tới sắc mặt Tả DUng, Hứa Tân Di âm dương quái khí mở miệng: “Tả Dung, sao sắc mặt cô khó coi vậy?”
Cô thân thiện đưa má hồng trên bàn cho thợ trang điểm của Tả Dung, “Mau đánh má hồng cho cô ấy đi, nhìn sơ thấy xuống sắc lắm đó.”
Thợ trang điểm tiến lên trang điểm cho Hứa Tân Di.
“Ài đúng rồi, Tả Dung, tôi nghe nói cô và vị kia của tập đoàn Dịch thị… Chuyện gì xảy ra vậy? Mau, nói cho tôi nghe một chút đi.”
An Nhã ở một bên tiếp lời, “Tân Di, em không thấy trên weibo sao? Dịch thị đã lên tiếng đính chính đó chỉ là ảnh chụp. Lúc ấy chị đã cảm thấy kì rồi, người ta tốt xấu gì giá trị cũng hơn cả chục tỷ, sao có thể coi trọng một cô minh tinh nhỏ, thì ra đúng chỉ là bức ảnh, cũng có một số người không chịu soi gương, bản thân xứng sao?”
Hứa Tân Di giả vờ bừng hiểu ra, ôn nhu ấm áp nhìn Tả Dung, “Thì ra là vậy, Tả Dung, không có gì đâu đừng lo lắng, mất đi cơ hội lần này thì còn lần khác, cô sớm muộn cũng sẽ câu được phú nhị đại thôi.”
Biểu cảm ngạo mạn, ngữ khí vô cùng trào phúng xem thường, tự nghe cô nói như vậy bản thân còn hận không thể xé xác cô, quả thực biểu hiện vô cùng tinh tế cái gọi là người phụ nữ độc ác mà.
Không cho cô ác độc à?
Làm sao có thể chứ?
Huống hồ chuyện cô làm này là muốn truyền đến lỗ tai của đồ chó Dịch Dương kia mà.
Kế tiếp trong khoảng thời gian này ngược lại là gió êm biển lặng, nửa tháng sau đoàn làm phim “Bối Bối thăng chức ký” thành công đóng cửa.
Hứa Tân Di chuẩn bị về nhà nằm yên nghỉ ngơi một thời gian thì lại nhận được một quyển tiểu thuyết và một tập kịch bản mà An Nhã đã chuẩn bị cho cô.
“Chị cho em kịch bản nguyên tác của cuốn ‘Hoàng Đồ’ này, lúc nào rảnh em xem qua chút, đừng để tới khi phim diễn người ta nói chúng ta không chuyên nghiệp.”
Bộ phim ‘Hoàng Đồ’ tiếp theo này của Hứa Tân Di do chính cô đóng vai nữ chính cổ trang, nam chính là Hàn Kiêu.
Liên quan tới người tên Hàn Kiêu này, có thể nói là nam thần được giới giải trí công nhận, nam diễn viên lớn như vậy đương nhiên đã sớm nổi trong giới giải trí, trở thành diễn viên ưa thích của các đạo diễn màn ảnh lớn, bình thường rất ít khi nhận đóng phim truyền hình, nhan sắc và mị lực của anh không chê vào đâu được, có thể được cùng anh đóng phim là chuyện mà tất cả các nữ minh tinh lớn nhỏ tha thiết được làm nhất trên đời.
Một cái bánh bao lớn như vậy, mắt thấy sắp bị mình ăn vào miệng, Hứa Tân Di sao có thể không hưng phấn?
Đêm hôm đó cô liền lấy cuốn kịch bản ra nghiên cứu ngay.
Chương 23: Tắm chung
Chương 47: Hôn nhau
Chương 89: Đêm đại hôn
Chương 128: Đêm mưa Hàn Sơn Tự
Chương 159: Cùng mây mưa với Phó Vu Sơn
Chương 207: Đêm khuya triền miên
Vì vậy sau khi Dịch Dương vào phòng liền nhìn thấy Hứa Tân DI ôm quyển sách ngồi nghiên cứu trên sô pha, cô có vẻ đang tập trung tinh thần cao độ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười nho nhỏ đoán chừng bản thân cũng không hề nhận ra.
“Hứa Tân Di.”
Hứa Tân Di dường như không nghe làm ngơ.
Dịch Dương nhíu mày, lại lớn giọng kêu một tiếng: “Hứa Tân Di.”
Hứa Tân Di hình như bây giờ mới phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Dịch Dương, khóe miệng còn đang giương lên.
“Ông xã, anh về rồi à?”
Dịch Dương nhìn cô từ trên xuống dưới một cái: “Đang đọc gì vậy?”
Hứa Tân Di thoải mái đưa tiểu thuyết cho anh xem: “Kịch bản gốc của bộ phim tiếp xem của em. Đã trễ thế này rồi anh tranh thủ đi tắm rồi ngủ đi.”
Dịch Dương không có hứng thú với kịch bản của cô, lập tức vào phòng tắm rửa.
Chờ hắn tắm xong đi ra, Hứa Tân Di vẫn còn ngồi đó xem quyển tiểu thuyết kia, ngay cả tư thế ngồi cũng không thay đổi.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Dịch Dương ngồi dựa vào sô pha lật xem nội dung công việc hôm nay.
— “‘Nàng muốn làm hoàng hậu, vậy thì ta vì nàng mà đánh hạ thiên hạ, nếu không cs nàng vậy thì ta có được thiên hạ này cũng có ích lợi gì!’ Trời ạ, câu lời thoại này cũng quá bá đạo rồi mà! Không biết lúc Hàn Kiêu cưỡng hôn mình thì… Không được không được, mình không thể suy nghĩ được, trái tim của mình chịu không nổi mất!”