Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu

Chương 7: Gặp tình địch


— “Mình muốn đập nát đầu chó của hắn!!!”

 

Dịch DƯơng chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, đau dữ dội.

 

Lấy điện thoại di động ra đang chuẩn bị gọi luật sư quay lại thì mẹ hắn đột nhiên gọi điện tới, bảo hai vợ chồng bọn họ về nhà một cũ một chuyến.

 

_______

Dịch Dương là tiêu chuẩn của thứ gọi là giàu ba đời, hiện giờ tất cả những gì hắn có được đều là thành lập trên cơ sở của thế hệ ông nội và cha, người đời thường nói giàu không quá ba đời, nhưng từ Dịch gia đến Dịch Dương, không chỉ không bại, ngược lại còn nâng cao hơn, gần như củng cố địa vị của Dịch gia trong các ngành nghề, người ngoài không có khả năng lay động.

 

— “Lần này nhất định là bởi vì chuyện ly hôn, lúc trước chuyện kết hôn này căn bản là do Dịch lão tiên sinh và ông nội mình năm đó định ra, mẹ của Dịch Dương căn bản không hề thích mình, lần này trở về nói không chừng còn có thể khuyên Dịch Dương ly hôn… Nếu quả thật có thể ly hôn, bà ấy chính là mẹ ruột của mình!”

 

— “Aisss, đều tại tên khốn kiếp này, nếu như ban đầu hắn chịu kí tên, mình bây giờ cũng không cần trở về tìm cách đối phó với mẹ hắn, người phụ nữ kia ở một tầng quá cao rồi, mình không chơi lại.”

 

— “Mọi người đều nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất khó hòa hợp nguyên nhân một phần là bởi vì không sinh được con trai, hai năm qua mình thật sự quá thảm, tất cả những bất hạnh mình phải nếm đều tại tên đàn ông chó này làm ra.”

 

— “Hôm nay cũng không biết người phụ nữ kia có thể đá mình một cước ra khỏi nhà không, mình phải nghĩ ra cách ứng phó với bà ấy trước khi bị bức tới đường cùng, bữa cơm tối nay ngàn vạn lần cũng không thể chịu thiệt được! Vậy cho nên nói, phụ nữ kết hôn làm cái gì, trên phải đấu với mẹ chồng, dưới đấu với tình địch, chỉ vì một người đàn ông thối tha, sớm muộn bản thân cũng kiệt quệ!”

 

— “Mình sẽ cho Dịch Dương thêm chút thời gian, nếu không ly hôn với mình, mình sẽ cho hắn biết thảo nguyên xanh xanh đến cùng sẽ có mùi vị như thế nào!”

 

— “Ta phi, đồ đàn ông chó lật lọng.”

 

Xe chậm rãi lái vào sảnh trước nhà Dịch gia.

 

Lúc Dịch Dương xuống xe sắc mặt trắng xanh thất thường, mơ hồ nhìn thấy tay hắn nơi nắm chặt đến phát run, toàn thân hiện ra bốn chữ người lạ chớ gần.

 

Lão quản gia ra ngoài nghênh đón thì đụng trúng ngay cái mặt tối đen của hắn.

 

“Thiếu phu nhân, thiếu gia xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Hứa Tân Di cũng không hiểu, từ sau khi lên xe tới giờ Dịch Dương liền nghiêm mặt, sắc mặt hắn đen như đáy nồi, giống như ai nợ tiền hắn không trả vậy.

 

“Bác Trần yên tâm, không có việc gì đâu.”

 

“Vậy thì tốt rồi, mau vào đi, phu nhân đã chờ hai người từ lâu.”

 

Hứa Tân Di mới bước vào cửa đã nghe thấy phòng khách truyền đến từng trận tiếng nói chuyện, giọng nói của người nữ vừa ôn nhu lại uyển chuyển, ngữ khí chậm rãi thong dong, ngữ âm vô cùng dễ nghe, chỉ cần nghe thấy giọng nói của người đó đã có thể làm cho người ta tưởng tượng được đây chắc chắn là một người phụ nữ ôn nhu tri thức hiểu lễ nghĩa ra sao.

 

“Mẹ, mẹ gọi chúng cho về có chuyện gì vậy?”

 

Dịch Dương cùng Hứa Tân Di một trước một sau bước vào cửa, tiếng nói trong phòng khách lập tức dừng lại.

 

Dịch phu nhân năm nay đã ngoài năm mươi, nhưng được chăm sóc kĩ lưỡng, vai và lưng cao ngất nhìn thoáng không có chỗ nào già nua, ngũ quan cũng không cay nghiệt, ngược lại liếc mắt sơ còn cho người ta cảm giác an tâm như mẹ mình, vô cùng hiền lành.

 

So với cô gái độ tuổi thanh xuân xinh đẹp bên cạnh kia, mặc dù thiếu chút sự trẻ trung, nhưng sự ung dung cùng khí thế lại cao hơn một phần.

 

Dịch phu nhân thân mật kéo tay người phụ nữ bên cạnh: “Nghiên Nghiên hôm qua mới về nước, còn mang theo quà về thăm ba mẹ, mẹ cũng vừa hay có chuyện muốn tìm con, cho nên gọi hai đứa trở về một chuyến.”

 

Nhà thiết kế trang phục nổi tiếng, người mẫu có tên tuổi trên giới giải trí, Tần Nghiên.

 

“Dịch Dương, đã lâu không gặp.” Tần Nghiên tự nhiên khoan dung đứng dậy, giống như cô chỉ đơn giản đến thăm gia đình chút mà thôi, “Tân Di, lâu như vậy không gặp cô, cô càng ngày càng đẹp nha.”

 

Hứa Tân Di cười khách sáo nói: “Cô cũng vậy.”

 

“Tôi trở về có mang theo chút quà, không biết cô có thích hay không, hy vọng cô có thể nhận lấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.