Nữ Phụ Thức Tỉnh

Chương 7


10.
Không ngờ Diệp Tri Bằng lại muốn điều tra quá khứ của tôi.

Tôi ở nhà anh ta ba ngày, trong thời gian đó anh ta không hề tỉnh táo chút nào.

Anh ta đắm mình trong hơi men cùng nicotine. Mỗi ngày nếu không uống rượu thì cũng là hút thuốc. Anh ta không đến lớp, bạn bè của anh ta cũng tìm chẳng được.

Đúng lúc tôi tưởng anh ta sẽ uống say đến chết thì anh em tốt của Diệp Tri Bằng đã đến tìm anh ta.

Chuông cửa reo một hồi lâu thì người trong phòng mới chậm rãi đứng dậy, loạng choạng đi mở cửa.

Chu Nhạc vừa bước vào phòng khách liền giật mình bởi sự bừa bộn bên trong, che mũi miệng không ngừng ho khan, oán giận nói: “Cậu hút bao nhiêu rồi? ngột ngạt quá.”

Diệp Tri Bình chẳng đoái hoài tới anh ta, dựa vào ghế sofa châm cho mình một điếu thuốc khác.

Chu Nhạc bất lực, nhìn bốn phía nhưng không tìm được chỗ ngồi, đành phải đứng tại chỗ hỏi:

“Mấy ngày nay gọi điện cho cậu thì cậu không nghe, nhắn tin thì cậu không trả lời, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Diệp Tri Bằng cụp mắt xuống, nhìn đốm thuốc lập loè trên đầu ngón tay, nhẹ giọng nói:

“Khương Diệu với tôi chia tay rồi.”

“Đây không phải là chuyện tốt sao?”

Chu Nhạc rót cho mình một cốc nước, thuận miệng trả lời:

“Mọi người đều biết cậu thích Sầm Vi, ban đầu cậu đuổi theo Khương Diệu cũng chỉ là để cô ta làm thế thân, chẳng phải sao?”

Diệp Tri Bằng ngừng nói.

Chu Nhạc còn đang lải nhải: “Tôi cùng đám Đại Phi đánh cược lúc nào cậu sẽ chia tay Khương Diệu, ai ngờ đâu hai người quen cái ngót nghét hai năm? Đứa nào đứa nấy lại chẳng thấy kỳ quái cơ chứ?”

Lông mi Diệp Tri Bằng khẽ run:

“Các cậu đều nghĩ là tôi nên chia tay với Khương Diệu sao?”

“Chứ còn sao nữa?”

Chu Nhạc kinh ngạc liếc anh ta một cái, tựa hồ không ngờ lời này lại từ miệng anh ta nói ra:

“Chẳng lẽ cậu lại muốn cùng thế thân của người cậu thích ở bên nhau?”

Diệp Chí Bình im lặng, bỗng nhiên nở nụ cười gượng khó coi như khóc: “Tại sao không?”

Chu Nhạc đang uống nước, khựng lại một chút:

“Ý tôi là, Diệp Tri Bằng, có phải cậu đang cảm thấy áy náy đúng không? Thực sự không đến mức đó đâu, lúc hai người ở bên nhau, cậu đã cưng chiều cô ta đến mức nếu cô ta muốn trăng chắc cậu sẽ hái trăng xuống cho cô ta luôn, cậu đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.”

Diệp Tri Bằng rít một hơi thuốc, khàn giọng hỏi Chu Nhạc, cũng như thể đang tự hỏi chính mình:

“Nếu Khương Diệu chỉ là thế thân, thế tại sao tôi lại đối với cô ấy tốt như vậy?”

Chu Nhạc lúc này có ngờ ngờ, cầm không chắc chiếc cốc trong tay, nước rơi đầy trên sàn nhà:

“Cậu thích cô ta thật rồi sao? Diệp Tri Bằng, cậu điên rồi à?”

Diệp Tri Bằng không để ý đến vấn đề này nữa, tựa hồ đối với anh ta đáp án không còn quan trọng nữa.

Anh ta dập điếu thuốc xong ném vào gạt tàn, trong đôi mắt xanh đen hiện lên vẻ mệt mỏi sâu sắc:

“Chu Nhạc, tôi rất ít nhờ cậu, nhưng hôm nay tôi muốn nhờ cậu làm một chuyện.”

Chu Nhạc giật mình: “Giữa chúng ta là quan hệ gì? Còn nói nhờ với không nhờ gì nữa.”

Diệp Tri Bằng mỉm cười, sau đó mở chai bia ra uống một hơi: “Tôi biết cậu có chút quan hệ, nên hãy giúp tôi.”

“Giúp tôi điều tra quá khứ của Khương Diệu.”

Chu Nhạc mặc dù không hiểu nhưng vẫn đồng ý:

“Được rồi, muộn nhất thứ hai tôi sẽ gửi thông tin cho cậu.”

Anh ta do dự một lúc, sau đó mới ngập ngừng nói với Diệp Tri Bằng:

“Cậu nên uống ít đi thôi, cùng lắm thì theo đuổi lại cô ta. Khương Diệu thích cậu như thế, nếu cậu dỗ dành cô ta thêm vài lần nữa, cô ta sẽ nhất định sẽ đồng ý làm hoà với cậu thôi.”

Diệp Tri Bằng nói “Ừ” một tiếng, đợi Chu Nhạc rời đi, anh ta nhìn chằm chằm vào bức tường trắng, nhẹ nhàng nói:

“Đã quá muộn, tôi không thể dỗ dành cô ấy quay lại được nữa.”

Tôi lặng lẽ nhìn anh ta một lúc, biết Diệp Tri Bằng không nghe thấy, tôi vẫn nói với anh ta:

“Dù tôi đã chết, anh cũng không để tôi sống yên ổn sao?”

Anh ta không nghe thấy nên đương nhiên sẽ không phản ứng.

Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc gối hình cá heo trên ghế sofa một lúc lâu, đột nhiên tự giễu cười nói:

“Lúc em nhất quyết muốn mua chiếc gối này, em nói rằng em đã lên kế hoạch cho chuyến du lịch tốt nghiệp, chúng ta sẽ cùng nhau ra nước ngoài xem cá heo..”

“Khương Diệu, em gạt anh.”

Tôi quay lại tìm số 1123.

Mèo nhỏ vừa nằm dưới đất liếm lông vừa hỏi tôi:

“Sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này?”

“Mày chỉ cần trả lời tao có hoặc không.”

“Đúng vậy.”

Số 1123 nghiêng đầu nhìn tôi:

“Những người dị loại như cô dù sao cũng chỉ là số ít. Tôi đã đi tới vô số thế giới nhỏ khác và chỉ gặp được một vài nhân vật đã thức tỉnh khả năng tự nhận thức. Còn phần lớn họ đều bị cốt truyện điều khiển, không thể làm những việc đi ngược lại với tính cách của mình.”

Tôi ngơ ngác nhìn: “Diệp Tri Bằng thì sao?”

“Anh ta…”

Số 1123 thở dài: “Anh ta là một trong những người xui xẻo hơn cả. Chờ đến lúc cốt truyện gần xong xuôi hết cả anh ta mới nhận ra sự thức tỉnh của mình.”

“Lúc trước tôi phát hiện ra anh ta thích cô nên đã cố ý đi tra xét thử. Có lẽ là lúc cô nằm viện, linh hồn anh ta bắt đầu dao động, dao động này lên đến đỉnh điểm khi anh ấy xung đột với ký chủ của tôi.”

“Khương Diệu, không phải trước đây anh ta không thích cô, chỉ là anh ta không thể nói ra lời thích cô mà thôi.”

11.
Tôi đi theo Khương Diệu giả đến gặp Sầm Vi.

Số 1123 khó hiểu:

“Cô ấy đến tìm nữ chính làm gì?”

“Chắc là sốt ruột.”

Tôi xoa đầu nó, cũng cảm thấy cô gái nhỏ này không đi theo con đường bình thường:

“Cốt truyện vẫn chưa phát sinh nên cô ấy đành phải đến tìm Sầm Vi.”

“Không, cô ấy không cần lo lắng, hiện tại toàn bộ khoa tài chính đều đang âm thầm đồn thổi Khương Diệu bị nam phụ hai lợi dụng làm thế thân. Cô ấy chỉ cần đợi đến lúc tin tức truyền đến tai nam chính là được.”

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cố gắng phân tích logic suy nghĩ của Khương Diệu giả:

“Có thể cô ấy sợ Diệp Tri Bằng sẽ lại làm tổn thương cô ấy, hiện tại cốt truyện đã đi chệch hướng, cô ấy nhất định đang hoảng sợ.”

“Hơn nữa, trước đây tao không phải là người độc lai độc vãng, cô ấy hẳn rất khó giải quyết những mối quan hệ xã hội của tao. Cô ấy có thể nghỉ việc nhưng không thể đột ngột cắt đứt liên lạc với người thân, bạn bè của tao.”

Số 1123 có chút không vui, nó quay đầu nhìn tôi, nghiêm túc nói:

“Tôi thực sự cần phải xem xét lại xem cô ấy có phù hợp với nhiệm vụ du hành thời gian hay không.”

Tôi mỉm cười gật đầu: “Đáng lẽ ngay từ đầu mày nên nghĩ như vậy.”

Sau đó, chúng tôi lặng lẽ nghe cuộc nói chuyện giữa Khương Diệu giả với Sầm Vi, cuối cùng cả hai đều bắt đầu cảm thấy bất an:

“Tao nghĩ ký chủ của mày thật sự là…”

Dù sao bây giờ vẫn đang là quan hệ hợp tác, nhận xét quá nhiều cũng tốt lành gì, nhưng tôi cũng không cố kỵ quá, cứ thế nói thẳng:

“Ký chủ của mày giống như một cái sàng, không giữ lại được bất cứ cái gì cả.”

Hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi nhìn Sầm Vi bình tĩnh nói chuyện với Khương Diệu giả, mà Khương Diệu giả như đổ đậu, nói hết những gì nên nói, những gì không nên nói cũng nói toẹt ra luôn, còn cho rằng đối phương không hề phát hiện ra.

Nghĩ đến người ngu ngốc như thế chiếm lấy thân thể của mình, tôi cảm thấy số phận của mình đặc biệt buồn cười.

Điều phẫn nộ nhất là trước khi rời đi, tôi với số 1123 đã trơ mắt nhìn Sầm Vi ném một cái máy nghe trộm vào túi của Khương Diệu giả.

Ký chủ này không thể không cho out rồi.

Suy cho cùng, Sầm Vi trong tiểu thuyết là một đóa sen trắng hiền lành, tốt bụng, giàu lòng nhân ái, cô ấy sẽ giúp đỡ bất cứ ai gặp khó khăn bất kể được hay mất.

Không như hiện tại.

“Đây không phải là nữ chính sao?”

Số 1123 cảm thấy bất lực, ngẩng đầu nhìn tôi thở dài: “Nhân vật nữ trong sách này đều thích OOC sao?”

Tôi khoanh tay nhìn nó, bắt chước dáng vẻ của nó rồi thở dài:

“Ai bảo đám bọn tao đều chẳng có ai có kết thúc có hậu chứ? Không thể chỉ vì một người có số phận bi thảm mà cướp đi quyền phản kháng của bọn tao được.”

Số 1123 có chút lo lắng, tựa hồ không còn chút hi vọng nào về chuyện Khương Diệu giả có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ:

“Lần này là ký chủ xui xẻo, tôi tưởng rằng đây là nhiệm vụ đơn giản nhất, nhưng hóa ra lại nhiều biến cố nhất, đã lâu rồi tôi chưa gặp phải một thế giới mới lạ như vậy.”

Nói xong, nó nhìn bóng dáng Sầm Vi rời đi, lại thở dài:

“Nữ chính sao có thể trở nên như thế này?”

“Chuyện này cũng không có gì không tốt, iys nhất có thể bảo vệ tốt chính bản thân mình.”

Tôi mỉm cười, giọng điệu không khỏi khâm phục:

“Sầm Vi giống như rắn độc săn mồi trên thảo nguyên, kiên nhẫn bình tĩnh chờ đợi con mồi, đợi con mồi lộ điểm yếu chết người rồi thì sẽ giết chết nó chỉ bằng một đòn duy nhất, không thương không tiếc.”

Tôi không khỏi nhớ đến đôi mắt của Sầm Vi, đôi mắt ấy giống hệt tôi.

Bên dưới vẻ ngoài mềm mại, dịu dàng ẩn chứa một cảm xúc cứng cỏi nhẫn nại. Đó là một linh hồn xuất sắc mà tôi hiếm khi thấy được trong đời này.

Số 1123 nhảy lên vai tôi, nằm xuống, uể oải hỏi:

“Cô nói nữ chính là rắn độc, còn cô thì sao?

Tôi im lặng một lúc rồi ngước nhìn mây trắng bồng bềnh phía xa.

“Tôi là Sao Bắc Đẩu rõ ràng là tồn tại nhưng không ai nhìn thấy, cũng không một ai cần đến.”

Khi Diệp Tri Bằng lần theo thông tin Chu Nhạc đưa ra, tìm được cô nhi viện nơi tôi ở, tôi đã có chút đoán trước chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Viện trưởng ban đầu tiếp đón Diệp Tri Bằng rất nồng nhiệt, nhưng sau khi nghe tin anh ta đến đây vì tôi, thái độ của bà ta đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Diệp Tri Bằng nhạy bén nhận ra điều gì đó, đem quần áo với đồ chơi mang theo xuống sàn, nhỏ giọng hỏi:

“Cô có thành kiến gì với cháu sao?”

Viện trưởng xua tay, hỏi: “Cậu cùng Khương Diệu rốt cuộc là quan hệ gì?”

Diệp Tri Bằng do dự một chút: “Cô ấy là bạn gái cũ của cháu.”

Viện trưởng thở phào nhẹ nhõm, đưa cho anh ta một cốc nước nóng.

“Chia tay rồi thì tốt! Con bé đó từ nhỏ đã là một ngôi sao chổi. Nếu không phải lúc đó chính phủ yêu cầu, tôi sẽ không bao giờ nhận con bé ở lại đây.. .”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.