NỮ TRẠNG NGUYÊN QUÝ CHIÊU

CHƯƠNG 1


1.

Từ nhỏ, ta đã bị mẫu thân đối xử cực kỳ hà khắc. Bà bắt ta cải nam trang, làm thư đồng cho huynh trưởng, cùng hắn đến trường học. Ta và hắn vốn là long phụng thai, hắn tên Quý Thần Dương, ta tên Quý Phù Chiêu. Phù Chiêu, tự nhiên là phù trợ cho Thần Dương, vị huynh trưởng bất tài của ta. Từ nhỏ đến lớn, bất kể làm việc gì, ta đều hơn hắn một bậc.

Mẫu thân nói, ta đoạt mất mệnh cách của huynh trưởng, nên mới thông minh hơn hắn. Là ta hại hắn. Cho nên, tất cả lỗi lầm của Quý Thần Dương, đều là lỗi của ta. Hắn không thuộc bài, ta bị đánh đòn. Hắn bị phạt chép phạt, ta phải thức trắng đêm, mỏi nhừ cả tay, bắt chước nét chữ của hắn để chép. Chỉ cách một bức tường, hắn lại đang ngủ say sưa trên giường.

Thế nhưng Quý Thần Dương vẫn là học trò mà phu tử yêu thích nhất. Trong yến tiệc của công chúa, Quý Thần Dương đã làm chấn động cả triều đình với một bài Minh Nguyệt phú. Năm đó hắn mười hai tuổi, mọi người đều khen ngợi “hậu sinh khả úy”. Phu tử tiếc tài, thấy hắn tuy ngày thường lười biếng, nhưng lại viết được một bài văn hay, nên không nỡ trách mắng. Là thư đồng của hắn, lỗi lầm không đốc thúc hắn chu đáo, tất cả đều đổ lên đầu ta. Nhưng người đời nào biết, tất cả bài văn của hắn, đều là do ta viết thay.

2.

 Quý Thần Dương nhờ Minh Nguyệt phú mà nổi danh khắp kinh thành, được chọn làm thư đồng của Thái tử. Thánh chỉ của bệ hạ ban thẳng xuống Quý phủ, yêu cầu hắn lập tức tiến cung hầu hạ. Quý Thần Dương sợ đến mức khóc lóc om sòm. Ngày thường hắn không học vấn không nghề nghiệp, chữ to cũng không biết. Ở trường học còn có thể ra oai, vừa vào cung, tất cả đều bại lộ.

Mẫu thân vừa dỗ dành Quý Thần Dương đang khóc lóc, vừa quay sang cho ta một cái tát.

“Trong cung có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm, quá nguy hiểm. Ngươi thay ca ca ngươi tiến cung.”

“Nếu để người khác phát hiện ra manh mối, ta sẽ lột da ngươi!”

Ta bị bà tát đến choáng váng, hoa mắt chóng mặt, nhất thời không nói nên lời. Mẫu thân thấy ta không phục, liền bóp cằm ta, ép ta ngẩng đầu lên. Móng tay dài cắm vào mặt ta, đau nhói.

“Tiểu tiện tỳ, còn ngây ra đó làm gì?”

“Lời ta nói ngươi có nghe thấy không?”

Ta thở hổn hển, vừa khóc vừa nói: “Mẫu thân, con biết rồi.”

Qua làn nước mắt, ta thấy bà ta cuối cùng cũng hài lòng gật đầu.

“Phù Chiêu, không phải mẫu thân không thương ngươi.”

“Nhưng văn chương gấm vóc này, vốn dĩ nên thuộc về ca ca ngươi.”

“Ca ca ngươi đối với ngươi có ơn, nếu không phải sinh đôi với ca ca ngươi, mẫu thân căn bản sẽ không giữ ngươi lại.”

“Thế mà ngươi lại đoạt mất mệnh cách của hắn… Ăn cháo đá bát, ngươi nói xem, ngươi không nên chuộc tội sao?”

Có một khoảnh khắc, ta cảm thấy mẫu thân nói đúng. Trước ta, mấy trăm năm qua, Quý gia chưa từng có một nữ nhi nào.

3.

Đêm trước khi vào cung, ta mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Hoang đường, rời rạc. Như đèn kéo quân, giống như cả cuộc đời của ta.

Sau khi thay Quý Thần Dương tiến cung làm thư đồng, ta lại thay hắn đi thi. Cuối cùng, tại Kim Loan điện, ta đã đỗ Trạng nguyên. Hoàng đế ban quan, phong quang vô hạn. Đồng liêu của phụ thân đều đến chúc mừng ông.

“Quý thị lang, ngài nuôi được một người con trai tốt!”

Phụ thân cười đến nỗi không thấy mắt đâu.

“Tiểu tử này ngông cuồng, chư vị quá khen rồi.”

“Thần Dương, còn không mau hành lễ với các vị đại nhân?”

Tay ông ta vỗ mạnh vào lưng ta, giống như một người cha đầy tự hào.

Chỉ khi ta mang thân phận của ca ca, ông ta mới thừa nhận ta là con của mình.

Tối hôm đó về phủ, mẫu thân hiếm khi dịu dàng với ta. Trên bàn đá ở sân sau, bày biện vài món ăn thường ngày do chính tay bà nấu. Mẫu thân ôn hòa gắp thức ăn cho ta, nhẹ nhàng giục ta ăn nhiều một chút.

Giống như… một gia đình bình thường.

Nhưng bà không biết sở thích của ta, toàn gắp cá thịt mà Quý Thần Dương thích ăn. Ta không ngửi được mùi tanh của cá, mỗi lần ăn xong đều nôn mửa. Nhưng đây là lần đầu tiên ta được bà gắp thức ăn cho, kể từ khi ta có trí nhớ. Ôn tình hiếm hoi, nhất thời ta không thể từ chối. Ta cúi đầu ăn cơm, nín thở nuốt cá thịt xuống. Ký ức cuối cùng về bữa cơm đó, là ánh mắt mẫu thân nhìn ta.

Bình tĩnh và quyết tuyệt.

Tỉnh dậy, trước mắt ta tối đen. Ta hoảng hốt mở miệng, muốn lên tiếng, nhưng không thể phát ra một âm thanh nào.

Quý Thần Dương dựa vào chức quan ta vất vả kiếm được cho hắn, thăng quan tiến chức, tiền đồ rộng mở. Còn ta, bị người thân ruột thịt đầu độc câm, mù mắt, bị giam cầm cả đời ở hậu viện.

Ai ai cũng biết Quý Thần Dương.

Không một ai nhớ đến Quý Phù Chiêu.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.