5.
Sau khi chia tay, tôi xóa thông tin liên lạc của Lâm Ký Bạch, xóa ảnh đại diện của cặp đôi, xóa mọi thứ liên quan đến anh ấy.
Nhưng bởi vì chúng tôi ở cùng một khuôn viên trường, nên cho dù có cố ý tránh né, thì quay đầu vẫn sẽ gặp lại.
“Nhược Mai, em gầy rồi!”.
Lâm Ký Bạch trước tiên chào hỏi tôi trước.
Tôi hít sâu một hơi, không có đáp lại.
Tất cả bạn cùng phòng Lâm Ký Bạch đều quen biết tôi, theo thói quen bọn họ thốt lên: “Chị dâu, trùng hợp thật…”
“…”
Người mở miệng nhanh nhất kia liền bị anh em còn lại thúc cùi chỏ, bỏ chạy theo nhóm, chỉ để lại một mình Lâm Ký Bạch.
“Nhược Mai, chúng ta thật sự muốn đến chết cũng không liên lạc qua lại với nhau sao?”.
“Bằng không?”. Tôi căm ghét nói.
“Nhược Mai, không cần phải như vậy…”
Giọng điệu của tôi quả quyết, làm sao người bị ủy khuất chịu tổn thương lại biến thành anh ấy rồi?
“Anh không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, mối quan hệ giữa chúng ta, anh là người phải xin lỗi tôi trước.”
Lâm Ký Bạch và tôi từng là một cặp đôi nổi tiếng trong trường.
Vì danh hiệu thanh mai trúc mã lẫn hôn ước, nên thầy cô lẫn sinh viên có quan hệ thân thiết với chúng tôi khi gặp cũng sẽ cười đùa một hai câu.
Tin tức về việc chúng tôi đã chia tay lan truyền nhanh như một cơn cháy rừng, các bạn học quen biết chúng tôi đều tụ tập xung quanh để hóng drama.
“Anh không cảm thấy xấu hổ, nhưng tôi vẫn cần mặt mũi.”
“Nhược Mai, không cần block anh, không nói đến cái khác, chúng ta cũng có nhiều năm tình cảm anh em.”
Ngực tôi như có lửa đốt, tôi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh ấy: “Bố mẹ tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là tôi, tôi không có anh chị em nào khác!”.
Trong lúc đẩy ra, tôi ngửi thấy mùi thơm của hoa dành dành trên cơ thể của Lâm Ký Bạch.
Trái tim vốn đang lơ lửng trên không đã hoàn toàn rơi xuống đáy.
“Trước đây anh chưa từng xức nước hoa, anh ghét nhất chính là hoa dành dành.”
Anh ấy sửng sốt, cúi đầu xuống ngửi.
Cần phải thích đến mức nào, liền thói quen đã duy trì nhiều năm của mình thay đổi lúc nào cũng không biết.
Những hành động vô ý đó mới tổn thương con người ta nhất.
Nỗi bi thương vốn đã nguôi ngoai xuống lại bắt đầu ngóc đầu quay trở lại.
Bắt mắt nhất chính là vết sẹo cũ trên cổ tay của anh ấy cũng đã được đồng hồ che kín lại, như thể muốn che đậy hoàn toàn về quá khứ.
“Anh không phải là không thích đeo đồng hồ à?”.
Tôi quên mất.
Thế sự vô thường, lòng người cũng thay đổi.
6.
Thứ tư có lớp, trong lớp học đông đúc lẫn ồn ào náo nhiệt.
Lê Yên hùng hùng hổ hổ bước vào, cầm lấy hộp bút chì và sách giáo khoa của tôi ném xuống sàn.
“Các người đã chia tay rồi, tại sao còn muốn làm phiền đến anh ấy?”.
Thấy bức ảnh chụp tôi và Lâm Ký Bạch đứng trong cùng một khung hình, nên cô ta liền lao đến để tuyên bố chủ quyền.
“Từ Nhược Mai, vận mệnh của cô đã sớm an bài, bất luận cô có dùng thủ đoạn gì, cô cũng đều nhất định sẽ thua!”.
Tôi thở ra một hơi, muốn trấn áp sự kiêu ngạo của cô ta xuống.
“Chuyện về vận mệnh, cô dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?”.
“Bởi vì tôi có át chủ bài nha!”.
Cô ta cúi xuống, nụ cười chiến thắng hiện trên khuôn mặt xinh đẹp.
Nụ cười đó dường như đang giễu cợt tôi, cũng dường như là đồng cảm đáng thương cho tôi vậy.
“Cô có át chủ bài gì? Cô cùng anh ấy cũng chỉ mới quen biết được ba tháng, chuyện tương lai ai có khả năng đảm bảo được chứ?”.
Cô ta bước lại gần rồi nói: “Cuộc đời của nam nữ chính sớm đều đã được viết sẵn với một cái kết viên mãn. Từ Nhược Mai, người không được ông trời nhìn trúng, thì làm sao có thể cùng tôi tranh đấu?”.
Cô ta cười một cách ác liệt lẫn khinh thường.
“Từ Nhược Mai, tình yêu chân thành hơn hai mươi năm mà cô tự hào, mộng tưởng muốn từ trường đại học đến đám cưới, vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở thành hiện thực!”.
“Tình yêu của nam nữ chính là điều bất khả xâm phạm, thân là một nữ phụ thứ N, quá khứ giữa cô và Lâm Ký Bạch chỉ là để mở đường cho mối quan hệ tình cảm của hai chúng tôi mà thôi!”.
“Không bao lâu nữa Lâm Ký Bạch sẽ triệt để thần phục tôi!”.
Tôi tức giận nói: “Cô cho rằng tôi là một đứa trẻ ba tuổi dễ bị lừa gạt à? Bịa ra chuyện hoang đường như vậy!”.
“Tôi có lừa cô hay không, trong lòng cô biết rõ!”.
Tôi muốn phản bác, nhưng không mở miệng nổi.
Kể từ khi cô ta xuất hiện, Lâm Ký Bạch quả thực đã thay đổi.
Từ lúc mới đầu thơ ở, cho đến khi dần dần bị mê hoặc, tiếp đến lại vì cô ta mà thay đổi, cùng tôi hủy hôn.
Toàn bộ những gì cô ta nói đều là sự thật!
Tôi lại đang tức giận làm cái gì chứ.
“Nghĩ thông suốt chưa?”.
Lê Yên chủ động nắm lấy tay tôi, sau đó dùng sức đẩy người ra phía sau, không một chút do dự đập mình vào bàn, đau đớn phát ra tiếng rên rỉ.
Tôi chưa kịp phản ứng thì Lâm Ký Bạch mặc áo khoác phòng thí nghiệm chạy tới.
Giảng đường là nơi duy nhất cần đi qua để đến phòng thí nghiệm.
Tôi ngay lập tức hiểu được mục đích thực sự chuyến đi lần này của Lê Yên.
Khóe mắt cô ta đỏ lên, trước tiên đánh đòn phủ đầu: “Ký Bạch, đừng trách Nhược Mai, cô ấy chỉ là không cẩn thận thôi.”
Tôi sững người tại chỗ, lặng lẽ thưởng thức màn trình diễn kém cỏi của cô ta.
“Có chuyện gì vậy?”.
Lâm Ký Bạch hỏi Lê Yên, nhưng ánh mắt anh ấy đang nhìn lại hướng về phía tôi.
Ánh mắt đó, làm người ta cháy da.
“Chúng ta mới ở bên nhau, trong lòng cô ấy khó tránh khỏi không thoải mái. Chỉ cần có thể khiến cô ấy nguôi giận, em chịu chút đau đớn này thì có tính là gì.”
Lâm Ký Bạch giúp cô ta đứng dậy, ném ánh mắt nghi ngờ về phía tôi.
“Là em làm?”.
“…”
Không ập xuống loạt câu trách vấn, chỉ vỏn vẹn ba chữ, liền khiến tôi bại trận.
Không muốn khóc đâu, nhưng bản thân cảm thấy mình bị ủy khuất cùng lẫn không đáng, mắt vẫn là phủ lên một lớp ẩm ướt.
Tôi cắn chặt môi để ngăn mình không bật khóc.
Sự tin tưởng nhiều năm chung sống lại không bằng ba tháng.
Đột nhiên tôi cảm thấy mệt mỏi.
“Nếu mắt không bị mù, thì kiểm tra camera giám sát đi!”.
Tôi bắt gặp ánh mắt của Lê Yên
Cô ta đắc ý mở miệng như đang nói: “Cô thua rồi!”.
Thua ở thái độ của Lâm Ký Bạch.
7.
Lời nói của Lê Yên rốt cuộc cũng ảnh hưởng đến tôi.
Tôi liên tục gặp ác mộng trong nhiều ngày.
Trong mơ có những mảnh ghép rất lạ, ngắt quãng, ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Trong khán phòng màu trắng lãng mạn, Lê Yên và Lâm Ký Bạch tuyên thệ lẫn hứa hẹn trước mặt linh mục.
Mọi người đều đang chúc phúc cho họ.
Bố mẹ tôi cũng có mặt ở đó, cùng nâng ly chúc mừng chú Lâm.
Không một ai nhớ đến tôi.
Tôi giống như một tên trộm, trốn trong góc tối, rình mò hạnh phúc của người khác.
“Từ Nhược Mai, cô thật sự thất bại rồi.”
Hình ảnh Lê Yên trong bộ váy cưới đứng giữa đám đông, khoe tôi bó hoa của cô ta, vô thức đi vào tâm trí tôi.
Tôi càng tin chắc hơn vào điều mà cô ta đã nói.
Lâm Ký Bạch yêu cầu hẹn tôi gặp mặt.
Đại khái cũng đoán được lý do.
Những gì đã xảy ra có cố gắng sửa đổi cũng vô ích.
Từ chối gặp!
Camera giám sát vẫn nguyên vẹn không hư tổn gì, mục đích của Lê Yên chỉ là muốn tôi nhìn rõ vị trí của cô ta trong lòng của Lâm Ký Bạch mà thôi.
Vì để cho tôi chết tâm, cho nên cứ vài ngày cô ta lại gửi một số ảnh chụp mập mờ vào điện thoại tôi, làm mấy hành động trẻ con này để ép tôi phải thấy khó mà lui.
Thực ra không cần phải phí thời gian làm ra nhiều rắc rối như vậy.
Từ khi săn trộm lấy trái tim của một người, theo thời gian cũng sẽ thành công..
Môn tự chọn của tôi chưa đủ tín chỉ nên tôi vẫn phải chạy loanh quanh trong lớp học ở tòa nhà giảng dạy.
Về phần tại sao Lâm Ký Bạch lại xuất hiện ở chỗ này, tôi vô pháp biết được.
Đúng lúc chọn môn học, thì chúng tôi đã chia tay rồi.
Cặp đôi yêu nhau cùng nhau đến lớp là cảnh tượng độc quyền ở đại học, cho nên đợi đến lúc Lê Yên ngồi cạnh Lâm Ký Bạch thì tôi cũng không có gì ngạc nhiên cho lắm.
Nhưng bản thân tôi đang bị cuốn vào vòng xoáy của dư luận, nên các bạn cùng lớp đã ngấm ngầm tránh ra chỗ trống bên cạnh.
“Xin hỏi, tôi có thể ngồi cạnh chị được không?”.
Một nam sinh cao ráo đẹp trai đang cầm chiếc máy tính bảng lên tiếng.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì cậu ta trước tiên đã trở nên ngượng ngùng.
Da mặt rất mỏng!
Tôi chủ động chuyển vào vị trí bên trong.
Lớp học bắt đầu như đã định, những âm thanh từ góc lớp liên tục vang lên.
Lê Yên nói chuyện trêu chọc Lâm Ký Bạch, nên làm thế nào để trở nên thân mật hơn.
Mặc dù Lâm Ký Bạch đã trốn tránh nhưng anh ấy vẫn chấp nhận cách cư xử của cô ta, bao dung cô ta về mọi thứ, thay vì nghiêm túc dạy bảo tôi phải tập trung nghe giảng như trước kia anh ấy đã từng làm với tôi.
Đây có lẽ chính là sự khác biệt đi!
“Phía trước này, cậu không nghe giảng thì có thể hay không đừng làm phiền chúng tôi được không? Mông cậu bị kim châm vào à? Nhích tới nhích lui vậy!”.
Nữ sinh ngồi ở phía sau Lê Yên trực tiếp mở mic nói.
“Đôi mắt nào của cậu nhìn thấy tôi ảnh hưởng đến cậu vậy?”.
Lê Yên không chịu thừa nhận và cãi nhau với cậu ấy.
Thầy giáo chú ý tới động tĩnh, thẳng mặt đuổi Lê Yên ra khỏi lớp.
“Từ giờ trở đi, tiết học của tôi không cho phép mang theo mấy kiểu người lung tung rối loạn tiến vào, làm thành một mớ lộn xộn, còn ra thể thống gì nữa!”.
Cô ta kìm nén gương mặt đỏ của mình, ánh mắt cầu tình, nhưng giáo viên căn bản không ăn nhập bộ dạng này của cô ta.
“Lâm Ký Bạch, Lâm Ký Bạch…”
“Trước tiên ra ngoài đi!”.
Lâm Ký Bạch vậy mà không có giúp đỡ hay can thiệp, ngược lại tỏ ra cực kỳ lãnh đạm.
Xung quanh xuất hiện cơn mưa bàn tán, nhưng anh ấy vẫn không hề nhúc nhích, vẫn tiếp tục viết…
Một tia nắng xuyên qua cửa sổ rơi xuống trên vai Lâm Ký Bạch, nửa người anh ấy được bao phủ bởi ánh nắng vàng.
Nửa còn lại không có ánh sáng mặt trời,bị bao phủ bởi bóng tối.
Cả hai khéo léo chia cơ thể anh ấy thành hai phần.
“Chết tiệt, Khương Châu, cậu thật sự cùng nữ thần của cậu ngồi cùng nhau sao? Tên nhóc nhà cậu thật may mắn! Tôi khi nào mới có thể cùng Từ Nhược Mai ngồi cùng một bàn đây!”.
Nam sinh bên cạnh không có kiểm soát âm lượng của điện thoại, tiếng của huynh đệ cậu ta vang lên khắp lớp học.
Tôi dừng bút, di chuyển ánh mắt của mình.
Sự hoảng sợ của đối phương từ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, từ cổ đến tai đều đỏ bừng, cậu ta trực tiếp nằm xuống bàn giả vờ như người chết không có cử động.
Tôi bị động tác của cậu ta làm cho buồn cười, quả thực là một người da mặt mỏng!
Ngước mắt lên, nhanh chóng chạm phải ánh mắt của Lâm Ký Bạch.
Trong vài chục phút tiếp theo, anh ấy thường thường quay đầu nhìn lại.
Những chuyển động quen thuộc, gợi lại những kỷ niệm ngày xưa.
Hồi cấp ba, điểm kiểm tra hàng tháng quyết định chỗ ngồi, giáo viên cố vì sự nghiêm ngặt của lớp học, cố tình tách chúng tôi ra.
Một người ở phía Đông Nam, một người ở phía Tây Bắc.
Lúc đó Lâm Ký Bạch cũng thường xuyên quay lại, lo lắng nhìn tôi.
Nhìn xem tôi đang làm cái gì, có chú ý nghe giảng hay không, có phải tôi đang trò chuyện thì thầm với bạn cùng lớp hay không…
Hận không thể đem nhất cử nhất động của tôi in sâu vào đồng tử của mình.
Rõ ràng, khoảng thời gian tươi đẹp như vậy trôi qua không được bao lâu.