Ảo giác! Lâm Ký Bạch mười tám tuổi, sớm đã “chết” rồi.
“Tránh xa tôi ra một chút! Gặp phải anh, thì sẽ có chuyện không hay xảy ra!”.
“Lại không phải anh tắt đèn. Em bị bệnh quáng gà, tôi liền ngồi ở đây, không đi đâu hết.”
“Tùy tiện anh!”.
Lâm Ký Bạch ngồi ở bên cạnh tôi.
Giống như miếng cao da chó, đuổi cũng đuổi không được.
Từ lúc hoàng hôn cho đến khi trăng khuyết, đêm dài dằng dặc, có chút không chịu nổi.
Tôi dựa vào thành ghế, chịu không nổi mí mắt trên và dưới rung rung.
“Buồn ngủ thì đi ngủ trước đi. Anh vẫn chưa buồn ngủ, không cần lo lắng.”
“Ai hỏi đến anh, anh thích ngủ hay không kệ anh, bớt đa sầu đa cảm đi!”.
“Nhược Mai, đừng nói mấy lời xấu!”.
“Anh quản tôi à!”
Tôi hận không thể cắn vào cổ anh ta, hút hút khô máu của anh ta!
“Quản hai mươi năm, quản thành quen rồi!”
Lâm Ký Bạch đột nhiên nói ra mấy lời này, giống như kim đâm từng chiếc từng chiếc một đâm vào tim.
Còn chưa kịp thở, thì lại đâm thêm cái mới. Cho đến khi nó thủng thành lỗ chỗ, toát ra sự đau đớn dày đặc.
Đúng vậy, cảm tình hai mươi năm, làm sao lại thua thảm hại như vậy được chứ? Đây chính là số phận ư?
“Lâm Ký Bạch, tôi chấp nhận nhận mệnh!”.
Tôi cúi đầu, dùng ống tay áo thấm nước mắt.
Rạng sáng hôm sau, cơ thể tôi được bao phủ bởi chiếc áo khoác của Lâm Ký Bạch.
Cánh cửa hội trường đã được mở.
Ánh nắng chiếu vào cửa kính, có thể thấy rõ các hạt bụi trong không khí.
“Tỉnh rồi à.”
Tôi ngáp lớn một cái, thuận tay ném trả lại áo khoác.
Kết quả liền nhìn thấy điện thoại di động trong tay Lâm Ký Bạch, đầu óc quay cuồng, bùng nổ cơn thịnh nộ: “Anh mang theo điện thoại tại sao không nói sớm?”.
“Quên mất.”
“…”
Nhân viên hậu cần hỏi: “Có cần xem giám sát để xác định kẻ chơi xấu không?”.
“Không cần.”
Lâm Ký Bạch trực tiếp từ chối.
“Anh dựa vào đâu mà thay tôi quyết định? Tôi chính là muốn điều tra rõ ràng là ai đã chơi khăm tôi!”.
“Nhược Mai, em không cần bốc đồng.”
Lâm Ký Bạch dùng ngôn ngữ thuyết phục tôi, như thể là anh ấy đang nghĩ cho tôi vậy.
“Lâm Ký Bạch, dựa vào cái gì mà thay tôi nói cho qua chuyện chứ? Anh có phải hay không biết ai là người làm điều này?”.
“…”
Tựa hồ chắc chắn: “Là Lê Yên có phải hay không?”
Sự im lặng này đủ để giải thích mọi thứ.
Tôi sụp đổ tinh thần, tức giận đẩy anh ấy xuống đất, nhặt túi của mình lên bắt đầu đập.
“Anh liền thích cô ta như vậy? Thích đến mức từ bỏ quy tắc của mình để bảo vệ cô ta?”.
“Anh có nỗi khổ tâm của mình.”
Tôi càng phẫn nộ hơn: “Nỗi khổ tâm của anh chính là dựa trên nỗi đau khổ của tôi phải không? Lâm Ký Bạch, anh sao lại có thể đối xử với tôi như vậy? Tên hỗn đản này…!”
Tôi mệt mỏi đến mức mất hết sức lực.
Lâm Ký Bạch không có phản kháng, sống sờ sờ chịu đựng.
Dây túi xách cào xước mặt anh ấy, khiến khuôn mặt trắng nõn của anh ấy xuất hiện vệt máu, trông đặc biệt kinh người.
“Lâm Ký Bạch, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!”.
Cuối cùng, tôi khóc không thành tiếng.
11.
Cuối năm, hàng xóm từ bên ngoài lần lượt trở về.
Việc tôi cùng Lâm Ký Bạch hủy hôn, cũng không tính là bí mật gì.
Lúc ra ngoài, ít nhiều cũng sẽ nghe thấy một số lời bàn tán.
Bố mẹ tôi khá lo lắng cho trạng thái của tôi.
“Con gái à, có muốn đi nghỉ dưỡng không? Bố mẹ bồi con đi ra ngoài thư giãn nhé?”.
Sau nửa năm, tôi gần như đã nhẹ nhõm rồi.
Lúc mới bắt đầu tôi không hề tin Lê Yên, thậm chí còn cảm thấy cô ta có chút điên, liền chỉ vì tô điểm cho bản thân.
Sau này, khi tận mắt chứng kiến những gì Lâm Ký Bạch thay đổi vì cô ta, hết lần này đến lần khác thiên vị cô ta, tôi không có biện pháp không tin vào nó.
Tôi không có hào quang của nữ chính, không có góc nhìn của thượng đế, không có khả năng đoán trước được diễn biến cốt truyện, thậm chí, ngay cả bản thân chỉ là một NPC trong hàng ngàn thế hàng vạn thế giới cũng đều là được người khác nhắc nhở.
Mối tình thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm cũng địch không lại ba tháng của cô ta.
Sự thật bày ra trước mắt, tôi nhận mệnh!
Trong nhà không còn dầu hào, tôi đội tuyết ra ngoài mua, trên đường đi tôi gặp Lâm Ký Bạch.
“Nhược Mai, cuối cùng em cũng xuất hiện rồi.”
Lần trước chia tay trong không vui, cũng đã hai tháng chúng tôi không gặp mặt nhau.
Trên người anh ấy tuyết rơi đọng lại rất nhiều, tóc đông cứng thành từng mảnh băng, phải mất rất nhiều công sức để đứng được, đi lại có chút kỳ quặc.
Công việc khảo cổ của chú Lâm đã kết thúc,vì chuyện hủy hôn, chú ấy đã dùng gia pháp mà đã lâu chưa áp dụng lên người Lâm Ký Bạch.
Anh ấy phải nằm trên giường hơn một tháng trời mới có thể xuống đất.
Lê Yên khóc lóc muốn chăm sóc anh ấy nhưng kết quả là bị dì đuổi ra khỏi cửa nhà.
Náo ra động tĩnh rất lớn, khiến tất cả hàng xóm xem đều cười nhạo.
Chuyện tiếp theo như thế nào, tôi không rõ lắm vì lúc đó tôi đã theo bố mẹ về quê bà ngoại.
Nuôi vài con gà, hàng ngày dắt chúng đi kiếm ăn, sáng thì dậy sớm nhặt trứng, cuộc sống trôi qua rất phong phú.
“Tôi nói rồi, tôi không muốn gặp lại anh!”.
“Đây là quà mừng dành cho chú và dì.”
Lâm Ký Bạch cầm trong tay món quà đắt tiền, ngón tay đỏ bừng.
Trước đây vào mùng 3 Tết, anh ấy đều đến nhà thăm để thực hiện nghi thức của một người con rể tương lai.
“Không cần!”
“Nhược Mai, năm mới vui vẻ!”
Tôi vẫn bất động, bước đi mà không hề quay đầu lại.
Lâm Ký Bạch vẫn không bỏ cuộc đi theo phía sau.
“Lâm Ký Bạch, anh là người đã có bạn gái, tại sao lại cứ xuất hiện trước mặt tôi hết lần này đến lần khác vậy?”.
“Anh chỉ là, muốn cùng em nói câu “năm mới vui vẻ””.
Anh ấy cố chấp không buông tay, đốt cháy cơn giận đang kìm nén của tôi.
“Anh đã làm ra lựa chọn rồi, bây giờ giả tình giả nghĩa cho ai xem? Anh còn cho rằng tôi bị anh hại còn chưa đủ xấu hổ à?”.
“Anh xin lỗi!”
Lại là ba chữ đó! Tôi đấm anh ấy, đá anh ấy, trách anh ấy âm hồn bất tán, trách anh ấy đã hủy hoại sự chân thành của tôi.
Đồ vật nằm rải rác dưới đất, tôi giống như một người đàn bà bị điên, đến cả trẻ em đi ngang qua nhìn thấy tôi cũng sợ hãi bỏ chạy.
“Nhược Mai, anh cùng Lê Yên không phải như em nghĩ đâu, anh đối với cô ấy chỉ là…”
Lâm Ký Bạch ngất đi, nặng nề ngã trên nền tuyết. Tôi đưa tay ra sờ, đầu anh ấy nóng bừng bừng.
“Nhược Mai, anh xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Anh ấy có lẽ thật sự sốt đến mơ hồ rồi, cơ thể run rẩy không ngừng, liên tục nói ba chữ “thật xin lỗi”.
Bố mẹ tôi mặt đối mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn không nói gì.
Chú Lâm mời bác sĩ đến nhà tiêm thuốc hạ sốt và truyền dịch cho anh ấy. Còn Lâm Ký Bạch vẫn nắm lấy tay tôi không buông.
Một người hôn mê, lấy đâu ra sức lực lớn như vậy chứ?
Miệng liên tục nói lời xin lỗi, nói đến cuối cùng, gối ướt một mảng lớn.
Anh ấy đang khóc.
Người không có trái tim cũng có thể khóc ư?
“Đứa trẻ này dạo gần đây không tỉnh táo lắm, thường xuyên nói nhảm như thế này. Nhược Mai, cháu cũng thấy tình trạng của nó rồi, dì cầu xin cháu, có thể ở lại thêm một lát được không?”
“Đợi Ký Bạch tỉnh lại, dì nhất định sẽ không để nó quấy rầy cháu khiến cuộc sống của cháu bị đảo loạn nữa.”
Tôi vô thức nhìn bố mẹ mình, họ nhất trí trao quyền chủ động vào tay tôi.
“Không thể.”
Tôi lắc lắc đầu, rút tay ra.
Ở lại thêm một giây, tôi liền nhớ lại những nỗi đau đó thêm một giây.
“Dì à, làm phiền dì giúp con trả lại cái này cho Lâm Ký Bạch.”
Đó là chiếc túi may mắn cầu phúc, có thâm niên đã vài năm, bề mặt dính đầy bụi bặm.
Từ sau khi chia tay, tôi vẫn luôn không tìm được cơ hội để trả lại.
Dì sửng sốt một lát, hồi lâu không nói gì.
Những chuyện xảy ra năm đó, vẫn còn in sâu trong tâm trí.
Đây là món quà đầu tiên Lâm Ký Bạch tặng cho tôi, có ý nghĩa rất lớn.
Bởi vì trân trọng nó nên tôi vẫn giữ nó cho đến tận hiện tại.
“Đứa bé ngoan, con phải chịu bao nhiêu đau đớn nha~”
Dì chạm vào đầu tôi, tôi biết dì ấy đang nhớ đến những mũi khâu đó.
“Dì à, con từ lâu đã không còn thấy đau nữa rồi.”
Tôi nhẹ nhàng an ủi.
Tôi chỉ là muốn vật quy về nguyên chủ cũ.
12.
Lâm Ký Bạch không sao, cơn sốt giảm đi nhanh chóng.
Hai nhà vẫn thân thiết, trong dịp Tết, thỉnh thoảng có gặp mặt.
Để cảm ơn bố con tôi đã đưa Lâm Ký Bạch về nhà kịp thời, chú Lâm liền mời ăn tối.
Mối quan hệ không vui vẻ của bọn trẻ, náo loạn đến mức người lớn cũng xấu hổ.
Tôi biết tâm tư của bố mẹ mình nên liền đồng ý.
Phòng khách nhà họ Lâm tôi đến không ít lần, mỗi cm đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ.
“Lần trước, là anh hành động khinh suất.”
Lâm Ký Bạch do dự một lúc lâu rồi bước tới chỗ tôi xin lỗi.
Vẻ mặt tôi tỏ ra bình tĩnh nói: “Tôi đã quên rồi.”
Liền có một câu thoại duy nhất đó.
Trong khoảng thời gian cuối cùng của kỳ nghỉ, Lê Yên đã đến đây vài lần, nhưng không gặp được ai cả.
Giọng cô ta có chút lớn, lại đang tiếp tục gây ồn ào.
Răng trên răng dưới đôi khi còn sẽ đánh nhau, chứ đừng nói là một cặp yêu nhau, đây cũng là điều bình thường.
Tôi chắp tay đếm từng ngày.
Sắp khai giảng rồi, đợi sau khi tốt nghiệp, rời khỏi nhà, tôi sẽ không phải gặp lại họ nữa.
Quá trình chuẩn bị luận án tốt nghiệp gặp rất nhiều khó khăn và tốn nhiều tâm sức.
Bởi vì ăn uống không điều độ trong thời gian dài dẫn đến cơn đau ruột thừa đã từ lâu chưa gặp phải, đau đến mức tôi không thể ra khỏi giường, nên ngay lập tức phải gọi xe cứu thương.
Để bớt việc, tôi chọn phẫu thuật cắt bỏ, nhập viện điều trị.
Sợ bố mẹ lo lắng nên giấu không có nói cho họ biết.
Khi Lâm Ký Bạch xuất hiện ở cửa phòng bệnh, tôi đã rất kinh ngạc.
Anh ấy mang theo một ít hoa hồng.
Sau khi tiến vào, liền đặt nó ở mép giường bệnh của tôi.
Hoa hồng xinh đẹp tràn đầy sức sống, vẫn còn mang theo sương sớm.
“Mang cho em loại hoa em thích!”
Năm tôi sinh ra, hoa hồng bố tôi trồng cho mẹ tôi lần đầu tiên nở hoa nên tôi được đặt tên là “Nhược Mai.”.
Dưới sự ảnh hưởng tình yêu của họ, hoa hồng đã trở thành loài hoa tôi yêu thích nhất.
Không phải là đều đã quên hết ư?
“Anh đến đây làm gì?”.
“Yên tâm, chỉ đến xem em thôi!”
Đối diện với vẻ mặt không quá khỏe mạnh của anh ấy, tôi vẫn là không nhẫn tâm nổi.
“Xem xong, có thể đi được rồi.”
“Không vội, anh lại ở đây đợi chút nữa.”
Lâm Ký Bạch ngồi ở đó, thỉnh thoảng lại che miệng ho khan hai tiếng.
Tôi hỏi: “Anh bị cảm à?”
“Có chút, uống thuốc rồi.”
“Ai hỏi anh cái này?”.
Sau khi truyền hết một bình nước thuốc, anh ấy đứng dậy giúp tôi đổi thuốc.
Phòng bệnh rơi vào im lặng.
Rất lâu…
“Anh có khả năng cần phải đi xa nhà một chuyến dài.”
Lễ tốt nghiệp đang đến gần, ra ngoài làm cái gì?
Trong lòng nghĩ là một chuyện, vừa hay bắt gặp ánh mắt của anh ấy.
Ánh mắt Lâm Ký Bạch nhìn tôi với vẻ lưu luyến, không còn vẻ lạnh lùng như trước, nhiều hơn một chút buồn bã.
Tôi nhiều lời nói: “Một mình anh à?”.
“Cùng Lê Yên ở một chỗ.”
Tôi tự cười bản thân mình vì đã lo lắng quá nhiều.
“Tạm biệt.”
Lâm Ký Bạch giơ tay lên, muốn giúp tôi chỉnh lại mái tóc rối phía thái dương nhưng bị tôi cố tình né tránh.
“Anh quên mất, em cho rằng anh bẩn.”
Lâm Ký Bạch thu hồi bàn tay đang lơ lửng trên không, lưng hơi khom xuống như một đứa trẻ mắc lỗi, cố ý hoặc vô tình túm lấy quần mình.
“Nhược Mai, anh xin lỗi.”
“Câu anh xin lỗi này, nửa năm nay anh đã nói còn nhiều hơn so với hai mươi năm đã qua. Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Lâm Ký Bạch từ trong túi lấy ra túi cầu phúc rồi nói: “Cái túi này là để bảo vệ em.”
Tôi không có tiếp nhận, để cho nó rơi xuống đất, dính bụi bẩn.
“Những thứ đã qua, tôi đã không thích nữa rồi.” Sau đó tôi không nói gì nữa.
“Vậy, anh đi đây.”
Lâm Ký Bạch cầm túi cầu phúc lên, chậm rãi nói.
Khoảng cách từ giường bệnh đến cửa không hề dài, nhưng bước chân anh ấy vô cùng chậm rãi.
Tôi đã nhìn thấy bóng lưng của anh ấy rất nhiều lần, nghe qua vô số lần tiếng bước chân.
Vẫn không bằng hiện tại, cô đơn lẫn nặng nề.
Bệnh của tôi chắc chắn không bình thường.
Tôi đau lòng cho anh ấy làm cái gì? Nếu rảnh còn không bằng ngồi viết luận văn.