1
Năm tôi mười tuổi, cha tôi đã có người phụ nữ khác bên ngoài.
Cha mẹ tôi tranh cãi đòi ly hôn. Mẹ tôi, dù nghiêm khắc, nhưng tôi vẫn không do dự mà chọn theo mẹ.
Vậy mà bà chỉ nói, “Con chọn mẹ làm gì? Theo mẹ để kéo mẹ xuống sao? Muốn theo mẹ thì cùng đi mà nhịn đói ngoài đường nhé!”
Nói xong, mẹ xách vali đi thẳng, chỉ để lại một bóng lưng xa dần.
Trong nhà không còn chút dấu vết nào của mẹ nữa.
Mẹ kế của tôi là bạn thân của mẹ. Tôi nhớ rõ họ từng rất thân nhau, mẹ kế còn thường xuyên đến nhà tôi ăn cơm trước khi cha mẹ ly hôn.
Khi ấy, bà ấy thường khóc lóc kể về chồng mình không hề quan tâm gia đình, đồng thời khen cha tôi là người đàn ông tốt đến mức nào.
Mẹ tôi là người không biết an ủi, chỉ lặng lẽ chuẩn bị bữa ăn cho bà.
Nhưng bà ta chẳng cảm kích chút nào, cuối cùng vẫn cướp đi cha tôi, và biện minh rằng đó là “tình yêu đích thực.”
Với danh nghĩa tình yêu ấy, bà dọn đến nhà tôi.
Cùng đến là con trai bà – Trình Thành, người mà từ nhỏ đến lớn tôi luôn sợ hãi.
Khi chơi với nhau lúc nhỏ, cậu ấy từng nhấn đầu tôi xuống nước, thực sự muốn dìm c//hế//t tôi. Trình Thành không thích cười, luôn u ám và đáng sợ.
Nhưng cha tôi lại rất thích cậu ấy. Dù Trình Thành thường bắt nạt tôi, cha tôi luôn tiếc nuối mà than thở rằng, sao Trình Thành không phải là con ruột của ông.
Khi mẹ kế mang theo Trình Thành dọn vào, họ bắt tôi gọi cậu ấy là anh trai. Tôi không chịu mở miệng.
Cha tôi thẳng tay tát tôi, lực đánh mạnh đến mức tôi va đầu vào bàn. Tôi đã đoán trước là sẽ bị đánh, thậm chí đã lùi lại một chút để tránh, nhưng vẫn không thể ngờ cha tôi lại ra tay nặng đến vậy. Lần đánh ấy mạnh đến mức gãy cả một chiếc răng cửa của tôi.
Cùng với mảnh răng gãy, tôi nhổ ra cả máu. Đó như là sự khởi đầu cho chuỗi những trận đòn không đếm nổi sau này.
Ở quê, tre mọc đầy khắp nơi. Mỗi khi tôi làm gì phật lòng họ, cây tre tròn trịa lại trở thành công cụ để họ đánh tôi, nhiều lúc gãy cả khúc, còn dính cả m.á.u tôi trên đó.
Tôi ghét nhất là cây tre, và cả món tre xào thịt. Vì cha tôi thường hay đùa rằng, “Lý Hạ, dạo này con hơi quá rồi, có phải muốn ăn món tre xào thịt không?”
Ý ông không phải là cho tôi ăn thịt, mà là bảo tôi đưa tay ra để bị đánh. Cây roi tre sẽ liên tục vụt vào lòng bàn tay tôi, cho đến khi khúc roi gãy ra mới thôi.
Sau mỗi trận “ăn món tre xào thịt,” tay tôi đau đến mức không thể cầm nổi bát cơm.
Kể từ năm đó, tôi không ngừng phải làm việc nhà. Vào ngày Tết, họ bắt tôi phải làm sạch từng con cá trong đống cá lớn mà họ vừa vớt ở hồ lên.
Bàn tay tôi bị nứt nẻ vì lạnh, nhúng vào nước giá buốt, lúc đầu còn thấy đau, nhưng dần dần mất cả cảm giác.
Trong khi tôi ngồi bên thau cá lạnh lẽo, họ – cả gia đình ba người – ngồi trong nhà xem TV, ăn bánh và hạt, bên cạnh là chiếc máy sưởi ấm áp.
Tôi biết rằng chân mình đang lạnh buốt vì nước tràn vào giày, ngón chân run lên không ngừng.
Thau cá lớn chất đầy cá, tôi dọn mãi không hết.
Hàng xóm nhìn thấy cảnh ấy, liền nói với con gái, “Nhìn Lý Hạ kia kìa, con có dám ly hôn không? Con có dám để con cái ở với mẹ kế không?”