Tôi trọng sinh rồi. Trọng sinh về đúng cái ngày tôi nhận nuôi đứa con trai “bạch nhãn lang” ấy.
Gió rét gào thét, bên tai vang lên tiếng khóc xé lòng của một đứa trẻ sơ sinh.
Tôi bỗng nhớ ra, hôm nay, người chồng yêu quý của tôi đã đặt đứa con riêng của anh ta trên con đường tôi thường đi làm về.
Anh ta biết tôi chắc chắn sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc, chỉ cần tôi bế đứa trẻ về nhà, anh ta sẽ có thể thuận thế đề nghị nhận nuôi, biến nó thành con hợp pháp của chúng tôi.
Kiếp trước, anh ta đã thành công.
Nhưng hiện tại, tôi không chút do dự quay người rời đi.
Khi biết được đứa trẻ này vì bị bỏ ngoài trời lạnh quá lâu nên bị viêm phổi, sốt cao không dứt, về sau rất có thể sẽ bị tàn tật, tôi đã cười ra nước mắt.
Điều tôi không ngờ tới hơn chính là, đứa con trai “bạch nhãn lang” kiếp trước của tôi cũng đã trọng sinh vào cơ thể đứa trẻ này, sắp sửa trải nghiệm cuộc sống mà đáng lẽ ra nó nên có.