1.
Kiếp trước, sau khi nhận nuôi đứa trẻ này, tôi đã nuôi nấng nó như con ruột, dốc hết tâm huyết chăm sóc.
Vì nó, tôi thậm chí đã từ bỏ sự nghiệp, ở nhà làm nội trợ, dành toàn bộ tài sản thừa kế của cha mẹ để mua nhà, cưới vợ cho nó ở thành phố lớn. Kết cục nhận được lại là bị c.h.ế.t cóng trong căn nhà dột nát ở quê, trước khi c.h.ế.t còn l.i.ế.m nước bẩn trên mặt đất để làm dịu cơn khát.
Còn lúc đó, cậu con trai ngoan của tôi lại đang ở trong căn nhà tôi mua, hiếu thuận với mẹ ruột thật sự của nó, người tình thật sự của chồng tôi.
Ngày hôm đó, tôi nhắm mắt xuôi tay trong sự uất hận.
Lạnh quá, khát quá.
2.
Ngày con trai tôi sắp kết hôn.
Kết hôn không thể thiếu việc mua nhà, mua xe, chưa kể nó đã quyết định định cư ở thành phố lớn.
Giá nhà ở các thành phố lớn hiện tại là trên trời, hơn nữa con trai tôi từ nhỏ đã được tôi nuông chiều, con dâu tương lai cũng rất kén chọn. Chúng đã chấm được một căn hộ thông tầng ở trung tâm thành phố, lại không muốn vay thế chấp, giá mua toàn bộ lên tới tám con số.
Khi con trai tôi lúng túng và cứng đầu đứng trước mặt tôi, ánh mắt van nài nhìn tôi, tôi vẫn mềm lòng. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nó cầu xin tôi như vậy.
“Mẹ, vay tiền mua nhà thì con làm sao ngẩng mặt lên trước mặt Lệ Lệ được? Hơn nữa có thể trả hết một lần tại sao phải vay? Tiền nhà mình đâu phải không đủ. Con là con trai duy nhất của mẹ, mẹ nỡ lòng nào để con mất mặt sao?”
Nó là một người sĩ diện, từ nhỏ đã vậy.
Vì thế tôi không nói đó không phải là tiền của gia đình chúng tôi, mà là tài sản thừa kế của cha mẹ tôi để lại – trước khi qua đời, họ đã đặc biệt lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho tôi, không liên quan gì đến chồng tôi.
Vì chuyện này, Giang Nham, chồng tôi, đã từng chiến tranh lạnh với tôi một thời gian, cho rằng đó là sự không tin tưởng của cha mẹ tôi đối với anh ta. Mãi đến khi nhận nuôi Giang Tề, mối quan hệ giữa chúng tôi mới được cải thiện.
Cũng bởi vì điều này, Giang Nham chưa bao giờ đưa tiền về nhà, lương của anh ta đều do anh ta tự giữ, tôi không bao giờ được biết, dù chỉ là vô tình hỏi một câu anh ta cũng sẽ nổi trận lôi đình.
Chi tiêu trong gia đình phần lớn đều do tôi chi trả, bao gồm cả chi phí sinh hoạt, học phí và học thêm của Giang Tề từ nhỏ đến lớn.
Tôi cũng chưa bao giờ so đo những điều này, bởi vì họ là người tôi yêu và gia đình tôi lựa chọn.
4.
Cuối cùng, tôi đành bán đi căn biệt thự cổ mà cha mẹ để lại và những món trang sức yêu thích, thông qua hình thức tặng cho tự nguyện chuyển tiền cho con trai tôi, Giang Tề, để nó được toại nguyện, mua toàn bộ căn hộ thông tầng mà nó thích.
Nhưng mua nhà xong, việc trang trí lại là một vấn đề khác.
Đối mặt với ánh mắt van xin của con trai, tôi nghiến răng, người nửa đời chưa từng cầu xin ai đành phải hạ mình đi vay tiền họ hàng.
“Vay tiền? Cô bao nhiêu năm không đi làm rồi, cho dù vay được, cô trả nổi sao?” Người bạn thân lâu ngày không liên lạc cười lạnh hỏi tôi.
Tôi đỏ mặt tía tai: “Giang Nham nói anh ấy sẽ trả… Hơn nữa Giang Tề sắp kết hôn rồi, tôi cũng rảnh rồi, cùng lắm thì tôi đi tìm việc làm.”
Ánh mắt của cô bạn tràn đầy nghi ngờ, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn cho tôi vay tiền.
Tôi ấp úng cảm ơn, mang tiền đến căn nhà mới tìm con trai, nhưng lại gặp một người phụ nữ xa lạ ở đó.
Lệ Lệ, con dâu tương lai vốn có chút lạnh nhạt với tôi, lúc này lại cười nói vui vẻ với người phụ nữ đó, gọi bà ta là “mẹ”.
Mẹ?
Tôi đã gặp mẹ chồng tương lai của tôi rồi, không phải người phụ nữ này.
Trong lòng tôi dấy lên nghi ngờ.
Người phụ nữ đó vỗ nhẹ tay Lệ Lệ, cười híp mắt: “Tốt tốt tốt, con dâu này của mẹ cứ như con gái ruột vậy, sau này Tiểu Tề mà bắt nạt con, mẹ nhất định sẽ làm chủ cho con.”
Giang Tề từ trong phòng đi ra, dùng giọng điệu nũng nịu mà tôi chưa từng thấy nói: “Mẹ, rốt cuộc ai mới là con trai của mẹ?”
Nhìn cảnh tượng này, tôi chợt nhận ra người phụ nữ này rất giống Giang Tề, toàn thân lập tức lạnh toát.