Nương Nương Livestream Xem Tình Duyên 2

Chương 2


5

Ta tìm thấy chúng trong một nhà máy bỏ hoang.

Một nửa cánh cửa nhà máy đã đổ xuống, nửa còn lại vẫn còn treo lủng lẳng trên tường. Còn chưa bước vào thì ta đã nghe thấy tiếng hét thất thanh.

Một người phụ nữ bị Huyết Khôi đánh bay vào tường, còn chưa kịp “hự” đã ngất luôn rồi.

Huyết Khôi đang nổi điên trong đó.

Những ngón tay khô héo và đỏ như máu của hắn chỉ vào đám người đang run rẩy.

“Ai đã giết một trăm lẻ tám mạng người nhà ta, sau đó lột da rút gân, để ta sống như vậy mà luyện thành con rối? Ngươi? Ngươi? Hay là ngươi?”

Khi nhìn thấy khuôn mặt không có da đầy gớm ghiếc của Huyết Khôi, người đàn ông tóc xoăn ngồi xổm trên mặt đất khóc đến thở không nổi, một dòng nước màu vàng nhạt từ dưới cơ thể chảy ra: “Quỷ… Quỷ!”

“Im đi! Khóc gì mà khóc!”

Huyết Khôi hét lớn một tiếng, múa một bài Vịnh Xuân Quyền: “Ta đã luyện kiếm ở núi Côn Lôn suốt sáu năm, lại giết cá ở Đại Nhuận Phát (RT – Mart) hết mười năm, ngươi nghĩ rằng ta còn quan tâm sao?”

Cuối cùng, Huyết Khôi xách tóc xoăn lên, há cái miệng đầy máu, nhe răng nanh: “Máu! Cho ta máu!”

Ngay khi hắn dí sát tóc xoăn thì một người đàn ông đầu hói đang từ từ leo về phía cửa.

Tuy nhiên, Quỷ công công Tiểu Quế Tử ở một bên cũng không nhàn rỗi, kịp thời nhắc nhở: “Có người muốn đào tẩu!”

Huyết Khôi nổi giận, ném tóc xoăn vào người đàn ông hói.

“Cạch” một tiếng, quăng tên đó lăn thành vòng tròn.

Tiểu Quế Tử ra lệnh: “Ném hai tên này vào thùng rác! Đồ cặn bã nên ở cùng rác rưởi!”

“Còn cô gái hư hỏng đó, lát nữa cho ba người bọn họ chơi trò rút gỗ!”

Sau khi giải quyết xong xuôi, Huyết Khôi vẫn chơi chưa đã nghiện lại nhấc lên một tấm thép cực lớn chỉ về phía Tóc Xoăn và Đầu Hói.

Nhưng đến lúc sắp ném thì hắn dường như nhớ ra điều gì đó và kìm lại, sau đó quay sang phá vỡ mấy bức tường.

Tiểu Quế Tử ngồi xổm trên thùng hàng, tiếp tục khoa tay múa chân: “Hiện trường cũng phải thu dọn sạch sẽ! Lát nữa Nương nương sẽ đến kiểm tra! Trên tường! Trên sàn nhà! Chậc, chậc, chậc, thứ vô dụng đó chỉ mới dọa thôi đã vãi ra quần rồi, dơ muốn chết! Vậy mà còn đòi có gan làm chuyện xấu!”

Và Huyết Khôi thật sự đã tuân theo từng cái một.

Thấy ta như đang xem kịch hay, Sadako liền nói: “Chúc mừng Nương nương đã có thêm mãnh tướng!”

Ta chỉ mỉm cười và không nói gì.

Con rối máu này lúc còn sống bị người khác dùng phương thức luyện hoá cực kỳ ác độc luyện thành một cỗ máy giết người.

Hắn bị ta bắt được cách đây vài tháng, vốn dĩ một ác linh tội nghiệp ngập trời như vậy sẽ không bao giờ được đầu thai.

Nhưng ta niệm tình hắn có hoàn cảnh đáng thương, làm điều ác không phải chuyện mà hắn mong muốn. Vì vậy ta đã cố gắng hết sức chống lại ý kiến của quần chúng, đưa hắn về bên cạnh để dạy dỗ, thanh lọc lệ khí trên người hắn. Kết quả thật sự rất tốt!

Phải vậy chứ, Nương nương ta là ai, Sadako, Saeki Kayako, Mimiko Kaibaba, ai vào tay ta mà không thay đổi triệt để, ngoan ngoãn và làm việc chăm chỉ chứ?

Đang đắc ý thì đột nhiên phòng phát sóng trực tiếp nhảy tin nhắn.

[Nương nương ơi, mười phút rồi, Biểu Muội Thanh Thuần thế nào rồi?]

[Còn chưa có tin gì mới ư? Lo lắng quá!]

Chết tiệt, ta đã quên mất chuyện này có liên quan đến uy tín của Tiểu Nương nương ta đây.

Tôi vội vàng hỏi: “Biểu Muội Thanh Thuần đâu rồi?”

Tiểu Quế Tử nghe thấy tiếng ta liền vội vàng bước tới khoe thành tích: “Ôi trời, sao Nương nương lại đến đây? Sao người không ngồi dưới máy điều hòa nghỉ ngơi, uống trà thơm mà nô tài đã bỏ hết tâm sức chuẩn bị sẵn?”

“Nô tài vừa mới dùng công phu của lão đại khuất phục những kẻ ác độc này, bây giờ đang dọn dẹp với Huyết Khôi…”

Ta trừng mắt: “Ta hỏi ông, Biểu Muội Thanh Thuần đâu rồi? Đừng nói những điều không cần thiết!”

Tiểu Quế Tử vội vàng lấy chiếc lồng gỗ từ trong tay áo ra, là dụng cụ tra tấn: “Nô tài chỉ nhốt cô ấy lại vì sợ vô tình làm cô ấy bị thương, giờ nô tài thả cô ấy ra ngay.”

6

Ta nhanh chóng đăng nhập vào phòng phát sóng trực tiếp, sau đó trên màn hình chung của phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện một tin nhắn từ Biểu Muội Thanh Thuần: [Cảm ơn chủ phòng Nương nương đã cứu em, mọi người không cần lo lắng, tôi sẽ đi báo cảnh sát.]

[Nương nương tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất!]

[Nếu hôm nay không có Nương nương thì cái mạng nhỏ này của tôi xem như xong đời! Đại ân đại đức của Nương nương như đức sinh thành của cha mẹ, tôi nguyện mãi mãi đi theo Nương Nương, làn fan trung thành của Nương nương!]

Ế, vừa nãy con bé này run như cầy sấy, răng đánh lập cập, vốn dĩ không thể nào gửi tin nhắn lên đây báo bình an cho mọi người.

Đến cả cầm điện thoại còn không cầm nổi thì bảo cô ấy nhắn kiểu gì đây!

Không đời nào, cái kiểu tiền trảm hậu tấu này chỉ có thể là công lớn của Tiểu Quế Tử.

Khụ khụ, mọi người biết đấy, Tiểu Quế Tử là chúa nịnh nọt!

Nếu ta không trừng mắt nhìn ông ta thì không biết ông ta còn ba hoa đến khi nào nữa!

Nỗi lo lắng của mọi người đều được giải tỏa, đúng lúc này tiểu quỷ trợ lý của ta hét lên: “Các tình yêu thấy Nương nương nhà ta tính chuẩn không cần chỉnh, đúng không?”

[Chuẩn!]

“Vậy mọi người còn do dự gì nữa! Mau đến gặp Nương Nương nhà ta để bói! Nhân! Duyên!”

Chà, các ngươi thật biết cách marketing nha, cũng có không khí lắm!

Đột nhiên, nhiều món quà nhỏ bay khắp màn hình, trong đó bắt mắt nhất là “Phong Trung Giải Ngữ” đã tặng ta mười mấy cái Carnival.

“Chủ phòng Nương nương, cô có thể tính giúp tôi được không?”

Đây là loại Thần tài gì vậy! Suýt chút nữa đã chói mù mắt ta!

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì phòng giam ở Minh giới của chúng ta sẽ sớm được mở rộng thêm!

Ta đồng ý ngay.

Một người đàn ông đẹp trai nhưng có chút nữ tính xuất hiện trên màn hình.

Anh ta đang ngồi trên ghế salon cạnh bể bơi, ung dung cầm ly rượu, phía sau là một biệt thự nhỏ kiểu châu Âu.

Điều bắt mắt nhất là đứng bên cạnh anh ta có vài con búp bê được tạo hình khác nhau, nào là váy cưới, trang phục hầu gái, thỏ con, kỵ sĩ…

Anh ta hơi nghiêng đầu, chiếc khuyên tai bên trái lập loè: “Xin chào Nương nương, làm phiền cô cho tôi biết tên thật.”

“Nếu không tôi sẽ xem cô như kẻ lừa đảo!”

Người đàn ông xuất hiện hệt như một tia sét, đốt cháy toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp!

7

[Ôi trời ơi! Thật sự là công tử họ Lâm nè!]

[Chồng ơi! Nhìn em, nhìn em này!]

[Giới tính của lão công không quan trọng! Em có thể! Em thật sự có thể!]

[Đứng đằng sau anh ta là cái gì nhìn đáng sợ thế!]

[Lầu trên không hiểu thì đừng nói lung tung, đó là búp bê của chồng yêu, nhìn y như thật đúng không? Nhìn chồng yêu lạnh lùng như vậy nhưng lại có sở thích rất cute, nhìn cưng lắm luôn ấy!]

Lâm Hữu Hi là con trai duy nhất của một ông trùm bất động sản trong nước. Anh ta giàu có, đẹp trai và luôn được mệnh danh là “người chồng quốc dân”.

Tuy nổi tiếng đào hoa nhưng vô số cô gái cứ nối tiếp nhau mà đến.

Cách đây vài ngày, anh ta còn bị giới truyền thông chụp ảnh đi mua sắm cùng một người mẫu nổi tiếng, nhìn rất có tương lai.

Hiển nhiên Lâm Hữu Hi đã đi nhiều sự kiện lớn nên đối với việc nổi tiếng trong giới cư dân mạng cũng chẳng mấy để ý. Anh ta cười khúc khích: “Bọn họ đều nói cô tính rất chuẩn, vậy thử tính giúp tôi tình yêu chân chính của tôi đang ở nơi nào?”

“Anne hay Monica? Chậc, Lộ Lộ mới quen biết hôm qua cũng không tệ.”

Đúng lúc mọi người đang tấm tắc kinh ngạc vì trình thay bồ như thay áo của anh ta thì ta chợt nói: “Mấy mối quan hệ đó đều không phải là chính duyên.”

Lâm Hữu Hi cũng thấy bất ngờ, anh ta khoa trương che ngực cười lớn: “Vậy làm sao bây giờ? Lại đổi một người mới!”

Ta cười khẩy: “Anh còn muốn hại bao nhiêu người nữa? Hơn nữa, anh đi cùng ai cũng không phải chính duyên!”

Lâm Hữu Hi chỉ nghĩ rằng ta đang đấu tranh thay những cô gái đó, anh ta nhún vai: “Cô tình tôi nguyện thì sao lại trách tôi được? Yêu đương không hợp thì chia tay, không cần công kích cá nhân như vậy, phải không?”

Nếu là người khác đưa ra những nhận xét này thì sẽ bị chỉ trích đến chết, nhưng đến lượt Lâm Hữu Hi lại là một câu chuyện khác.

[Khi người ta có tiền và nhàn rỗi, việc yêu đương như vậy không phải là phạm pháp.]

[Đúng vậy, chủ phòng à, xin đừng nói nhảm nữa và chỉ cho tôi biết tình yêu đích thực của anh Lâm ở đâu đi? Dù thế nào đi nữa người ta cũng tặng chục cái Carnival rồi!]

[Chủ phòng này không phải đang lừa đảo chứ? Người ta xem bói dựa vào khuôn mặt, nhưng cô ấy chỉ mở miệng là đúng!]

Người hâm mộ của Lâm Hữu Hi cũng tràn vào phòng phát sóng trực tiếp, lời nhận xét của bọn họ càng ngày càng thô lỗ.

Ta mỉm cười, đưa tay đếm trên vai Lâm Hữu Hi.

“Một, hai, ba… chín, mười!”

“Chắc không phải chỉ có mười đâu!”

“Anh muốn tìm được chính duyên… Chưa chắc họ đã cho đâu nha!”

Lâm Hữu Hi vừa nãy còn cà lơ phất phơ, miệng nở nụ cười giễu cợt chợt căng cứng, sắc mặt thay đổi nghiêm trọng: “Cô… Cô đang nói bậy gì vậy?”

8

[Nhìn kìa, mặt anh Lâm tái mét rồi! Chắc chắn phải có chuyện gì đó đã xảy ra!]

[Lầu trên trợn to con mắt chó ra đi, chỉ là ánh sáng thay đổi mà thôi, còn nhỏ thì đừng học mấy cái thần thần thánh thánh như chủ phòng!]

[Nếu dám nói xấu chồng yêu, xem mấy bà đây sẽ kéo sang chém chết cậu!]

Lâm Hữu Hi hoàn toàn mất đi hứng thú, ánh mắt bắt đầu đảo quanh: “Nhàm chán! Giả thần giả quỷ lừa bịp! Tôi off đây, không rảnh làm phiền cô nữa!”

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta phát hiện ra rằng mình không thể ngắt kết nối được.

Đùa gì vậy, bà cô đây còn chưa nói xong, anh ta nói đi là đi, bộ không để cho bà đây chút mặt mũi nào nữa sao!

Ta nhìn vẻ mặt ngày càng hoảng sợ của anh ta, chỉ thẳng ra sự thật: “Anh không thích phụ nữ đúng chứ!”

Đồng tử của Lâm Hữu Hi đột nhiên co rút lại!

Đám đông phẫn nộ, cũng không ai nhận thấy điều gì kỳ lạ ở Lâm Hữu Hi.

[Chắc bệnh rồi! Bạn gái tin đồn của anh Lâm trải khắp toàn thế giới! Vậy mà còn có người nói anh ấy không thích phụ nữ? Thật là sống lâu chuyện gì cũng thấy!]

[Đây có đúng là chủ phòng live của tôi không vậy? Thật xấu hổ! Mẹ nó, lừa người khác thì cũng lựa chuyện dễ tin chút mà lừa chứ!]

[Chồng tôi tuy đào hoa nhưng anh ấy là trai thẳng chân chính, toàn thể vợ nhỏ chúng tôi có thể làm chứng! Những người hẹn hò cùng anh ấy toàn là ngực tấn công mông phòng thủ, dáng người phải gọi là hoa hậu!]

Ta phớt lờ sự đả kích, nói tiếp: “Cái gọi là bạn gái tin đồn chỉ là vỏ bọc. Để che đậy xu hướng thật sự của mình anh đã liên tục thay đổi bạn gái. Nhưng anh thật sự rất ghét phụ nữ. Anh cảm thấy chán ghét khi ở gần họ nên càng hành hạ những thiếu niên tội nghiệp sau lưng mình nhiều hơn.”

“Đúng vậy, sở thích của anh là những cậu bé ốm yếu! Tất nhiên, xu hướng thì không có đúng sai nhưng đối với mười mấy cậu bé bị anh lăng nhục đến chết, xác chết lại bị anh biến thành búp bê mà nói, có phải quá bất công hay không?”

“Bây giờ, họ đang đến tìm anh đấy! Anh sẽ không sống sót qua đêm nay đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.