1
Khi đang quay phim thì dây cáp bị đứt, tôi ngã rừ trên cao xuống và bị mất trí nhớ.
Do chấn thương nghiêm trọng, bác sĩ khuyên tôi nên tiếp xúc với những người và việc làm quen thuộc để kích thích não nhanh chóng phục hồi trí nhớ.
Ôm lấy đầu vẫn còn đau âm ỉ, tôi mơ màng lướt xem điện thoại.
Ứng dụng liên lạc nào cũng trống trơn, chỉ có vài tin nhắn công việc.
Tìm kiếm hồi lâu, tôi vẫn không tìm thấy người nào có thể gọi là bạn bè trong danh bạ.
Chẳng lẽ trước đây tôi lại kém được lòng người đến vậy sao?
Trong lòng tôi cảm thấy buồn bã, khó hiểu.
Con người ta khi ốm đau thường trở nên yếu đuối, và việc mất trí nhớ càng khiến tôi bất an hơn.
Tôi giống như một đứa trẻ lạc đường, vừa bơ vơ lại vừa sợ hãi.
Vì vậy, khi tìm thấy số điện thoại của Từ Tế Xuyên trong danh bạ, tôi xúc động đến mức đỏ hoe cả mắt.
Không chút do dự, tôi bấm số có ghi chú là “Chồng”.
Nhưng chuông vừa reo lên đã bị cúp máy.
Tôi gọi đi gọi lại mấy lần, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối.
Chưa kịp mở miệng, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Từ Tế Xuyên đã vang lên trong phòng bệnh.
“Lê Lê, cô có thôi đi không hả, đừng bám lấy tôi nữa!”
Tôi ngây người ra vài giây, nước mắt rơi xuống thấm ướt ga trải giường.
“Xin hỏi, anh có phải là chồng tôi không? Tôi bị mất trí nhớ, không thể nhớ rõ nhiều chuyện…”
Từ Tế Xuyên cười châm chọc, sự ác ý trong lời nói của hắn vô cùng rõ ràng.
“Đây lại là chiêu trò mới gì để thu hút sự chú ý của tôi?”
“Vy Vy vừa bị ngã khi quay phim, cô cũng ngã, trùng hợp thật đấy.”
“Được rồi, nếu cô thích diễn thì tôi sẽ diễn cùng cô. Cô nhớ cho kĩ, giữa chúng ta, chỉ là giả mà thôi.”
Đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến một giọng nữ nũng nịu, khuyên Từ Tế Xuyên đừng tức giận.
Tôi bị sự chán ghét lộ liễu của hắn dọa sợ, ngón tay vô thức bấu chặt lấy mép quần.
Tại sao anh ta lại ghét tôi đến vậy?
Chúng tôi thật sự chỉ là quan hệ hợp đồng thôi sao?
Sự bối rối và hoang mang bất ngờ ập đến, tôi đang định hỏi thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
Thương Bắc Ngạn bước vội vào, ôm chầm lấy tôi, tiện tay ấn tắt điện thoại trên tay tôi.
Anh cười vừa cưng chiều lại có chút ấm ức, vùi đầu vào cổ tôi cọ cọ.
“Vợ à, lần sau đừng cãi nhau với anh rồi lại đi xào cp tình ái với người khác nữa nhé.”
“Anh sắp ghen chớt rồi đây nè.”
Toàn thân tôi cứng đờ, có chút không dám tin.
Những người trong giới giải trí đều biết, Thương Bắc Ngạn là ông trùm đứng sau giới giải trí.
Hắn làm việc luôn tàn nhẫn, lại còn nổi tiếng là người lạnh lùng vô tình.
Trước đây, có nữ minh tinh muốn dùng quy tắc ngầm với hắn, ban đêm đã lén trèo lên giường hắn, kết quả bị ném thẳng ra sảnh khách sạn trước mặt tất cả mọi người, thân bại danh liệt.
Còn có cả idol lưu lượng đang nổi tiếng, chỉ vì trong bữa ăn nhắc đến hắn một câu, tối hôm đó liền bị phong sát toàn diện.
Một nhân vật m.á.u lạnh như vậy, bây giờ lại đang làm nũng với tôi?
Thấy tôi không phản ứng, Thương Bắc Ngạn lập tức nhìn tôi với vẻ mặt đáng thương.
“Vợ à, em không cần anh nữa sao?”
“Vợ à, em nói gì đi chứ.”
“Vợ à, vợ ơi, vợ…”
Hồi thần lại, tôi dè dặt lên tiếng.
“Anh thật sự là chồng em sao? Em bị mất trí nhớ, quên mất rất nhiều chuyện.”
Khác hẳn với thái độ ác liệt của Từ Tế Xuyên, Thương Bắc Ngạn đầy vẻ đau lòng.
Tôi nhìn thấy tình yêu cuồn cuộn trong mắt hắn, cảm xúc hoảng sợ dần dần được ổn định lại.
“Vợ à, là anh đến trễ.”
“Mất trí nhớ cũng không sao, em chỉ cần biết anh là chồng em là được rồi.”
Tôi nghĩ, phản ứng của cơ thể là không thể giả được.
Tôi không hề bài xích sự thân mật của Thương Bắc Ngạn.
Tôi gật đầu, rất tự nhiên mà nắm lấy tay hắn.
Thương Bắc Ngạn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi, đột nhiên đỏ mặt.