Sau khi thất tình, tôi đăng một dòng trạng thái lên trang cá nhân.
Kết quả là giáo sư đại học muốn giới thiệu con trai thầy cho tôi!
Tôi run rẩy đáp, “Thầy ơi, em còn chưa tốt nghiệp đại học mà.”
Thầy nói, “Nếu hai đứa hẹn hò với nhau, em còn sợ không tốt nghiệp được sao?”
Sau khi nhìn thấy con trai của thầy, tôi khóc lóc ôm đùi giáo sư, “Thầy thật sự là ba mẹ tái sinh của em.”
Thầy giáo vỗ đầu tôi, “Còn gọi thầy à? Mau gọi bố đi!”
1,
Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày tôi sẽ được giáo sư đại học giới thiệu đối tượng.
Sau khi chia tay bạn trai cũ, tôi tức giận đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội, “Hu hu hu, không có ai yêu bảo bối, bảo bối thật đáng thương.”
Kết quả là tôi nhận được tin nhắn của giáo sư đại học, “Lộ Khả Khả, con trai thầy không tệ đâu.”
Tôi dụi mắt mấy lần, không nhầm, đây là thầy Tô dạy vi tích phân.
Là một thầy giáo trung niên mập mạp nhưng rất dễ thương.
Mặc dù thầy giảng bài khá thú vị, nhưng cũng không ngăn được cơn buồn ngủ của tôi, vì vậy tôi thường xuyên ngủ gật trong giờ của thầy.
Tôi chậm rãi trả lời, “?”
Thầy nhanh chóng trả lời tin nhắn của tôi, “Thầy gửi thông tin của em cho nó rồi! Chúc hai đứa thành công!”
Còn kèm theo cả một icon?
Tôi không biết nên phản ứng như thế nào.
Tại sao thầy lại chọn tôi?
Tôi run rẩy trả lời lại, “Thầy Tô, em còn chưa tốt nghiệp mà?”
Tôi, một nữ sinh năm hai xinh đẹp đáng yêu, chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó sẽ được giáo sư đại học làm mối cho.
“Nếu hai đứa thành đôi, em còn sợ không tốt nghiệp được à?”
Meo meo meo, ý thầy là cho tôi đi cửa sau đúng không?
Tôi lập tức lung lay, bởi vì các anh chị khóa trên nói, môn vi tích phân của thầy rất khó qua môn.
Là sinh viên ban xã hội, môn toán thật sự là ác mộng đối với tôi, nếu có thể làm thân với giáo sư, trước khi thi chỉ cần thầy tiết lộ cho tôi một xíu vậy thì tôi có thể thoát khỏi số phận trượt môn rồi.
Phi vụ này có vẻ khá hời.
Khi tôi còn đang suy nghĩ, một yêu cầu kết bạn được gửi tới: [Nhận lệnh đến làm quen.]
Nhanh vậy sao?
Vậy thì, cứ đồng ý trước đã.
Dù sao đây cũng là chuyện quan trọng, liên quan đến số phận kỳ thi cuối kỳ của tôi.
Tôi nhanh chóng đồng ý, đợi bước tiếp theo.
“Chào em, anh tên Tô Kiến Bạch, hai mươi tám tuổi, đang làm việc trong ngân hàng đầu tư.”
Thế thôi hả?
Thế tôi cũng nhắn lại theo format của anh, “Chào anh, em tên Lộ Khả Khả, hai mươi tuổi, đang là sinh viên năm hai.”
Đầu kia đáp lại, “Ngày mai em có rảnh không, chúng ta gặp nhau ở ngoài trường em nhé?”
Hả, đàn ông bây giờ đều thẳng thắn như thế này sao?
Không cần trao đổi ảnh trước à?
Tôi do dự.
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, Tô Kiến Bạch lại gửi tin nhắn tới, “Nếu không tiện, lúc nào em rảnh thì nhắn cho anh, anh sẽ sắp xếp thời gian.”
Chắc thầy Tô không l ừa tôi đâu nhỉ.
Tôi đồng ý lời mời ngày mai.
Tôi lướt trang cá nhân của anh xem có thông tin nào khác không, nhưng chẳng có gì cả.
Nhìn vẻ bề ngoài của thầy Tô, chắc con trai thầy trông cũng bình thường.
Câu ‘không tệ’ của thầy chắc là nói đến tính cách nhỉ?
Vì vậy, tôi cũng chẳng mong đợi gì nhiều.
Nhưng khi gặp nhau rồi tôi mới biết suy nghĩ của mình sai đến mức nào.
Ôi gương mặt đó, bàn tay đó, đôi chân đó…
Quá đẹp trai, đẹp trai quá, đẹp trai siêu cấp vô địch!
Là kiểu ngoại hình nổi bật giữa đám đông ấy.
Anh ấy mặc vest, đeo kính gọng vàng, đúng kiểu hình tượng văn nhã bại hoại.
Ngoại hình của anh ấy khiến tôi nghi ngờ có phải con trai thầy đã bị đ á nh tráo từ khi sinh ra không?
Nhưng mà, tôi không hiểu vì sao một người đàn ông đẹp trai như vậy lại không có người yêu.
Vô lý.
Tôi nhớ trên mạng từng nói, đàn ông lớn tuổi mà vẫn còn độc thân thì chắc chắn là có vấn đề, không ít thì nhiều, không sinh lý thì tâm lý.
Trong đầu tôi hiện ra vô số giả thiết.
Tô Kiến Bạch lên tiếng, “Lộ Khả Khả?”
Giọng nói này kéo tôi về thực tại.
Khóe miệng anh ấy cong lên, không biết đang cười cái gì.
2,
Tôi kìm nén sự vui sướng trong lòng.
Tôi cố cố gắng ép tính cách tùy tiện, hoạt bát của mình xuống, nhẹ nhàng vén tóc bên tai lên.
Nở một nụ cười e thẹn, dịu dàng nói, “Anh Tô, chào anh, lần đầu gặp…”
Thật ra trong lòng tôi đang nghĩ xem nên đặt tên con là gì rồi.
Nghe nói những người đàn ông như này đều thích các cô gái dịu dàng, thùy mị, vậy thì tôi sẽ giả vờ ngoan ngoãn vậy.
Anh ấy chỉ gật nhẹ đầu rồi lại trở lại dáng vẻ lạnh lùng đó.
Lần đầu tiên đi xem mắt, đối tượng còn là con trai của giảng viên, tôi không biết phải bắt đầu như thế nào.
Chắc là nên bắt đầu từ công việc hoặc thói quen gì gì đó nhỉ.
Vì vậy, tôi ngọt ngào hỏi, “Anh ơi, công việc của anh có bận rộn lắm không, anh có sở thích gì đặc biệt không?”
Tô Kiến Bạch đẩy gọng kính, nhấp một ngụm cà phê, “Rất bận, sở thích của anh là kiếm tiền.”
Ờm, cũng khá thẳng thắn.
“Sở thích của anh thực tế ghê nha.”
Tôi cúi đầu uống nước trái cây để che giấu nụ cười ngượng ngùng của mình.
Từ trước đến nay, tôi chưa từng tiếp xúc với người nào hơn tôi đến tận tám tuổi, nên tôi không biết phải nói chuyện như thế nào.
“Còn em?”
Anh ấy lại ném câu hỏi ấy về phía tôi.
“Tất nhiên là em thích học rồi.”
Haiz, nói ra ngay cả tôi cũng không tin, nếu thích học thì sao tôi lại ngủ gật trong giờ của thầy Tô chứ.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
Không lẽ thầy Tô giới thiệu con trai thầy cho tôi để anh ấy trừng trị tôi?
Nghĩ đến đây, cả người tôi run lên.
“Anh nghe bố anh nói, em thường xuyên ngủ gật trong giờ của ông ấy.”
Hả? Chính thầy ấy bảo muốn giới thiệu con trai cho tôi, thế mà sau lưng lại nói xấu tôi thế này??
Tôi cười cười, “Đấy là do tối hôm trước em học khuya quá nên hôm sau mới ngủ gật, thầy giảng cái gì em đều hiểu hết đó!”
Nói dối không chớp mắt là năng lực của tôi.
“Ồ.”
Anh ấy cố ý kéo dài âm cuối, khiến tôi càng chột dạ hơn.
Tôi cố chuyển đề tài, “Anh Tô, anh bị ép đúng không?”
Anh nhướng mày nhìn tôi, “Trông anh giống người dễ bị ép buộc thế sao?”
Tôi ngẫm lại một chút, đúng là không giống, bố anh ấy trông cute hột me, còn anh ấy trông giống một tổng tài bá đạo.
Nếu nói người bị ép là thầy Tô thì nghe còn hợp lý hơn.
Tôi gật đầu, “Anh Tô giỏi như vậy, chắc chắn có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ.”
Anh ấy nhìn tôi thật lâu, “Em có để ý không?”
“Em… em…”
Tôi lấy tư cách gì mà để ý chứ.
“Nếu không để ý, vậy, em đồng ý làm bạn gái anh được không?”
Tôi sững sờ, “Hả???”