Đột nhiên, một đôi chân trần xuất hiện ngay trước mắt tôi. Người phụ nữ đứng ngay trước chiếc sofa mà tôi đang trốn!
Tôi hoảng hốt che miệng, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng thở yếu ớt thoát ra.
Cô ta cúi người xuống, khuôn mặt đầy vết máu dơ bẩn, khẽ nở nụ cười ghê rợn: “Tìm thấy cô rồi.”
Ngay sau đó, tôi bị cô ta túm lấy hai tay, cố kéo ra khỏi gầm ghế. Tôi vùng vẫy điên cuồng, gọi lớn tên Mạnh Trạch. Tuy gầy gò nhưng cô ta có sức mạnh đáng sợ, bàn tay như móng vuốt diều hâu nắm chặt lấy tôi. Cứ thế, tôi bị lôi ra ngoài.
Nước mắt tôi giàn giụa, nhìn cô ta van xin: “Xin hãy thả tôi ra!”
Cô ta nhìn tôi đầy bực bội: “Tôi đã nói rồi, tôi đến để cứu cô mà.”
“Cô có biết tôi đã thoát khỏi tầng hầm như thế nào không? Ở đó có một lối thoát bí mật, nằm trong phòng giam tôi, Mạnh Trạch chưa phát hiện ra. Trong một lần tình cờ tôi đã tìm thấy nó.”
“Chúng ta có thể thoát ra từ đó, khi mà Mạnh Trạch vẫn còn bất tỉnh.”
Cô ta kéo tay tôi, cả hai chạy về phía tầng hầm. Lúc này, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, không biết ai đang nói thật. Nhưng tôi hiểu rõ một điều: chúng tôi cần rời khỏi biệt thự này.
“Bạch Tĩnh!”
Đột nhiên, từ góc cầu thang, giọng nói của Mạnh Trạch vang lên. Tôi nhìn thấy anh ta đứng đó, người đầy máu, trông vô cùng thảm hại.
Đôi mắt của người phụ nữ co lại: “Cô xuống tầng hầm trước!”
Cô ta đẩy tôi vào trong, và ngay sau đó, tôi nghe tiếng cửa khóa lại, cùng tiếng đánh đập quyết liệt từ bên ngoài. Nước mắt tôi rơi lã chã, hít sâu để trấn tĩnh, tìm kiếm lối thoát mà người phụ nữ đã nói. Cuối cùng, tôi cũng phát hiện ra một lối nhỏ phía sau chiếc tủ trong phòng giam.
Cái lối này rất kín đáo, cũng dễ hiểu vì sao Mạnh Trạch chưa từng phát hiện. Tôi nhọc nhằn đẩy tủ sang một bên, lộ ra một đường hầm tối tăm và chật hẹp.
08
Một con rết to lớn trườn ra từ trong đường hầm. Tôi bật đèn pin từ điện thoại lên, da đầu bất giác tê dại. Trong hầm có rất nhiều rết lớn, thân hình chúng thô và dài, khiến tôi rùng mình.
Từ nhỏ, tôi đã sợ rết, vì từng bị chúng cắn đến ám ảnh. Đặc biệt là cảnh tượng hàng chục con rết đang bò ngoằn ngoèo trong hầm phát ra tiếng kêu rợn người. Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Nén lại nỗi sợ, tôi nghiến răng bò vào đường hầm. Mặc dù cố gắng tránh những con rết, nhưng không thể tránh khỏi việc chạm vào chúng. Cảm giác ấy suýt làm tôi hét lên.
May mắn là khi càng bò sâu vào trong, rết càng ít dần. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy ánh sáng phía trước.
Đến cuối đường hầm, tôi thò đầu ra ngoài, nhận ra mình đã ở bên ngoài biệt thự. Cảm giác tự do ngập tràn khiến tôi vui mừng tột độ. Tôi lao ra khỏi khuôn viên, chạy về phía cổng.
Chạy đến biệt thự đối diện – nơi tôi từng thấy người nào đó kéo rèm, tôi không quan tâm đến điều gì khác ngoài việc thoát thân.
Bất ngờ, rèm cửa kéo mở, và người đó lại xuất hiện. Tim tôi đập thình thịch, nhưng lần này tôi sợ hãi nhận ra: đó không phải là người!
Khuôn mặt cứng ngắc, làn da nhợt nhạt – rõ ràng là một bức tượng sáp. Nó chỉ đơn giản lặp lại động tác kéo rèm, đằng sau có một cái lò xo kết nối. Đột nhiên, tôi nhớ lại lời của cảnh sát rằng khu biệt thự này đã bỏ hoang từ lâu.
Nỗi sợ tột cùng ập đến, tôi chạy thục mạng ra khỏi khu biệt thự. Nhưng một cơn đau nhói ở chân khiến tôi ngã sấp xuống. Nhìn xuống, tôi thấy mắt cá chân mình bị một thứ gì đó cắt sâu, máu rỉ ra, thấm vào thứ vừa vấp phải – một sợi dây mỏng như tóc.
Sau lưng, tiếng bước chân tiến gần lại từng bước.
Đó là Mạnh Trạch. Anh ta nhanh chóng cúi xuống và ấn chặt vào vết thương của tôi.
“Đừng sợ, Tĩnh Tĩnh.”
Tôi hoang mang nhìn Mạnh Trạch, không biết anh hay người phụ nữ kia mới thực sự là kẻ giết người. Nỗi đau quá lớn khiến tôi chỉ có thể bất lực nhìn anh. Đột nhiên, tôi thấy người phụ nữ xuất hiện sau lưng Mạnh Trạch.
“A Trạch, con muốn phản bội mẹ sao?” Cô ta nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Tôi sững sờ. Chuyện gì đang xảy ra?
Mạnh Trạch nở nụ cười đau đớn: “Mẹ, con yêu cô ấy, mẹ có thể tha cho cô ấy không?”
Toàn thân tôi cứng đờ. Mạnh Trạch là con trai của người phụ nữ này?
Tôi bỗng chợt hiểu ra tất cả. Họ đã cùng nhau lừa tôi. Cơn giận trào lên trong lòng, khiến tôi nghẹn ngào.
“A Trạch, con đang nói gì vậy? Con yêu cô ta sao? Sao con có thể yêu cô ta chứ?!” Cô ta nghiến răng, giọng đầy ghen tuông và căm hận.
“Biết vậy, mẹ nên giết cô ta ngay từ đầu. Mẹ sẽ giết cô ta!” Người phụ nữ tức giận gào lên.
“Mẹ đã giúp con suốt hai mươi năm, sao mẹ không thể tha cho con lần này? Con chỉ muốn có một cuộc sống bình thường.” Giọng Mạnh Trạch vang lên, đầy bi thương.
“Cút ra, Mạnh Trạch! Mẹ sẽ giết cô ta!” Người phụ nữ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ác ý.
Tôi kéo lê cái chân bị thương, tuyệt vọng bò về phía trước.
“Tĩnh Tĩnh, có muốn biết chuyện gì đã xảy ra không?” Cô ta cười đắc thắng khi thấy tôi di chuyển chậm chạp.
Tôi nhìn cô ta đầy căm phẫn.
“Để ta kể cho cô nghe về một câu chuyện của mẹ và con trai,” cô ta châm một điếu thuốc, từ tốn bắt đầu.
10
Câu chuyện của mẹ và con trai (theo lời người phụ nữ)
Ngày xưa, có một người mẹ sinh con khi mới mười sáu tuổi. Không thể nuôi con một mình, cô đành lấy một người đàn ông lớn tuổi. Nhưng không ngờ, người đàn ông đó lại là một kẻ biến thái. Ông ta thường bắt những cô gái trẻ, giam giữ và hành hạ họ trong tầng hầm. Người mẹ rất sợ hãi, từng muốn trốn đi, nhưng ông ta dọa sẽ giết đứa con trai nếu cô dám bỏ trốn.
Vì đứa con, người mẹ đành nhượng bộ, thậm chí trở thành đồng phạm của ông ta. Đã nhiều lần cô định thả những cô gái đó, nhưng không lần nào thành công. Dần dần, cô phát hiện mình bắt đầu thích thú với việc này. Cô đã trở nên giống như người đàn ông kia. Cuối cùng, cô đã giết ông ta, nhưng cô biết rằng bản thân đã hoàn toàn chìm sâu vào địa ngục.
Sau đó, cô cũng bắt đầu săn lùng những cô gái. Cô sử dụng chính đứa con trai nhỏ của mình làm mồi, dụ dỗ những cô gái tốt bụng vào bẫy. Mặc dù biết đó là sai lầm, nhưng cô yêu cảm giác này, và đó là cách duy nhất để đứa con không bao giờ rời xa cô. Cô muốn hai mẹ con mãi mãi ở bên nhau, dù phải kéo con xuống vực thẳm cùng mình.
Sau khi số người bị giết càng ngày càng nhiều, họ chuyển đến biệt thự ở vùng ngoại ô, giết hết người trong khu vực và biến họ thành tượng sáp. Rồi dần dần, việc giết người trở nên nhàm chán, cô nhờ con trai giam mình trong tầng hầm, giả làm nạn nhân để đùa giỡn với những kẻ tội nghiệp.
11
Nghe xong câu chuyện, sắc mặt tôi tái nhợt. Tôi không có chút đồng cảm nào dành cho Mạnh Trạch và người phụ nữ đó.
Nhìn vào điện thoại, tôi thấy chỉ còn tám phút trước khi cảnh sát tới.
“Mẹ, con sẽ không để mẹ làm hại Tĩnh Tĩnh,” Mạnh Trạch nghiến răng nói.
Ánh mắt của người phụ nữ trở nên điên dại: “A Trạch, con là con trai của mẹ, chúng ta đã hứa sẽ mãi mãi bên nhau!” Bà ta mất kiểm soát hét lên.
Người phụ nữ lao về phía tôi, vung con dao định đâm vào ngực tôi. Tôi sợ hãi đến tột độ, nhưng Mạnh Trạch đã kịp giữ chặt tay bà ta từ phía sau.
“Buông ra!” Người phụ nữ gào lên với Mạnh Trạch.
“Con sẽ không để mẹ làm hại cô ấy!” Anh ta kiên quyết.
Hai người lại lao vào nhau. Lần này, Mạnh Trạch chiếm ưu thế. Trong lúc giằng co, một tiếng thét đau đớn vang lên, Mạnh Trạch cứng đờ. Tôi thấy bụng của người phụ nữ bị một con dao đâm vào.
“Mẹ… con không cố ý…” Mạnh Trạch lắp bắp.
Người phụ nữ trợn tròn mắt, không tin vào những gì xảy ra. Đôi môi bà ta run rẩy, như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng không thể thốt ra lời. Bàn tay bà ta yếu ớt vươn lên, cố chạm vào mặt con trai lần cuối, rồi bất lực rơi xuống.
Mạnh Trạch bật khóc. Vai anh run lên, nức nở trong tuyệt vọng. Anh đứng dậy, bước đến bên tôi: “Anh sẽ tự thú, anh biết em đã báo cảnh sát. Lần này, anh sẽ không trốn tránh nữa.”
Anh ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng băng bó vết thương cho tôi. Sau đó, anh ôm lấy khuôn mặt và khẽ hôn lên má tôi.
“Có lẽ đây là lần cuối anh có thể hôn em,” anh nói, giọng trầm buồn.
Tôi nắm lấy tay anh, xiết chặt con dao trong tay anh. Mạnh Trạch nhìn xuống bụng mình, sững sờ. Con dao đã cắm vào đó.
Anh ngẩng lên, nhìn tôi với ánh mắt khó tin.
“A Trạch, anh còn nhớ câu chuyện về tên sát nhân tâm thần vừa trốn khỏi bệnh viện không?” Tôi mỉm cười.
Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa. Mạnh Trạch nhìn tôi, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ im lặng nhắm mắt lại.
Tôi mỉm cười, nhưng nước mắt cứ thế lăn dài trên má.
Câu chuyện của Bạch Tĩnh
Ngày xưa, có một cô bé, ngay từ nhỏ đã hiểu rằng bản thân mình không giống như những đứa trẻ khác. Trong khi các cô bé khác thích chơi búp bê Barbie, cô bé lại thích mổ xẻ động vật. Cô cầm dao, từ từ cắt qua lớp da của những con vật, quan sát chúng rơi nước mắt vì sợ hãi và đau đớn. Đối với cô, chẳng có gì kỳ diệu hơn cảm giác ấy.
Cha mẹ cô đã chi rất nhiều tiền, mời không biết bao nhiêu bác sĩ đến khám. Nhưng cuối cùng, chẳng ai có thể chữa khỏi cho cô. Tình trạng của cô ngày càng nghiêm trọng: từ động vật nhỏ trong nhà đến cả những người giúp việc. Đến lúc này, cha mẹ cô mới thực sự cảm thấy sợ hãi.
Cha cô đã nén đau thương, mang theo khẩu súng săn, dẫn cô vào rừng. Ông định giết đứa con gái dị thường này nhưng không làm được. Khoảnh khắc ông mềm lòng, ông đã thất bại và để cô chạy thoát.
Cô đã trốn đi, bắt đầu cuộc sống của một kẻ giết người, cho đến khi cô gặp một người đàn ông. Cô nghĩ hắn chính là mục tiêu hoàn hảo nhất. Một ngày nọ, cô cuối cùng đã giết chết hắn. Đây là người thứ hai mươi ba mà cô giết, nhưng cũng là người cuối cùng.
Khi giết hắn, cô mới nhận ra điều gì là đau khổ và tuyệt vọng, điều gì là tình yêu.
13
“Bạch Tĩnh, hôm nay em cảm thấy thế nào?” Một bác sĩ khoác áo blouse trắng xuất hiện trước mặt tôi, hỏi.
Tôi không trả lời. Trong tay tôi là sợi dây chuyền – món quà mà Mạnh Trạch đã tặng.
Bác sĩ gật đầu, bước ra khỏi phòng. Tôi nghe thấy ông nói với viên cảnh sát đứng bên ngoài: “Có những kẻ giết người dần quen với việc lấy mạng người khác, đến mức họ không biết tình yêu là gì. Chỉ khi giết chết người mình yêu, họ mới nhận ra đó là tình yêu.”
Viên cảnh sát thở dài.
“Vậy sau này cô ấy có giết người nữa không?”
Bác sĩ đáp: “Sẽ không bao giờ nữa. Khi cô ấy đã cảm nhận được tình yêu, cô ấy sẽ không còn có thể ra tay sát hại ai nữa.”
Hết.