21
Tôi xin Giang Dạ Hành một bát máu.
Hắn sợ đau nên chỉ cho nửa bát.
Trên tấm bùa hình thành một phong ấn, tro hương lẫn với máu.
Sư tỷ tìm được góc chính xác nhất trong phòng khách.
Tôi vẽ một vòng tròn bằng máu.
Thẩm Phàm đứng ở bên cạnh: “Cái này có ích không?”
Sư tỷ cười với anh ta, nói: “Trong tông môn, tôi bói toán chỉ đứng thứ hai, còn bắt ma thì A Huyền đứng thứ nhất đấy.”
Nếu ngay cả tôi cũng không thể xử lý được thì nhất định đêm nay Diêm Vương kêu Giang Dạ Hành chết vào canh ba thì hắn không thể sống đến canh năm.
Giang Dạ Hành và chị Hoa bước ra khỏi phòng.
Theo hướng dẫn của tôi, một người toàn màu đen và người kia toàn màu trắng.
Đứng trong vòng tròn.
Giang Dạ Hành hơi tức giận: “Cô không thể vẽ một vòng tròn lớn hơn sao?”
Đồng hồ chỉ đến mười một giờ năm mươi tám.
Tôi khoanh tay trước ngực, thờ ơ nói: “Anh chỉ cho tôi bao nhiêu máu, tôi muốn vẽ lớn nhưng đâu có đủ.”
Gió nổi từng trận bên ngoài biệt thự.
Giang Dạ Hành và chị Hoa đứng đối diện nhau, có lẽ họ biết chúng đang ở cạnh họ.
Hai người cảm thấy không được thoải mái bèn quay lưng về nhau.
Đúng mười hai giờ.
Trong nhà bỗng nhiên bị cúp điện.
Trăng máu trên cao, ác quỷ hoành hành.
Một ma nữ mặc váy trắng tông cửa xông vào, móng tay dài ba thước.
“Giang Dạ Hành! Hãy trả lại mạng sống cho ta!”
Giang Dạ Hành tái mét, cơ thể run lẩy bẩy.
Tôi mỗi tay cầm ba lá bùa và hét lên: “Sư tỷ!”
Cùng lúc đó, sư tỷ và Thẩm Phàm ở góc bắc và góc nam bắt đầu thắp nến.
Trong ánh lửa mờ nhạt, tôi bắn lá bùa trong tay ra.
Nghe thấy tiếng ma nữ hét lớn, màu đen loang ra trên chiếc váy trắng.
Cô ta hướng đôi mắt trắng dã của mình về phía tôi: “Ai ngăn cản ta trả thù sẽ phải chết!”
Tôi đến vội nên không mang theo vũ khí trong tay.
Chỉ có thể đánh tay đôi. Nữ quỷ nhập sát nên phù chú tiêu hao rất nhanh.
Đang lúc tôi đang bận rộn, chị Hoa hét toáng lên.
“A a a a a! Nó tới rồi! Nó về rồi! Giang Dạ Hành!”
Tôi quay lại nhìn.
Trên mặt đất, tứ chi vong hồn trẻ em bò sát đất chỉ còn tròng mắt trắng dã, khóe miệng bị rách đến tận mang tai.
Nó lao về phía chị Hoa không chút do dự.
22
Trong kết giới bằng máu có phù chú.
Nó bị bỏng rát nên liên tục hét lên đau đớn, một lúc sau tiếng la hét đã vang lên khắp biệt thự.
Giang Dạ Hành mặt cắt không còn giọt máu, mắng một câu: “Câm miệng.”
Nhưng ánh mắt lại đang nhìn vào con ma nữ đang chiến đấu với tôi.
Tôi lấy hai lá bùa từ thắt lưng ra và nhét chúng vào cơ thể của đứa trẻ sơ sinh.
Ma nữ lợi dụng lúc này liền cho tôi một trảo.
Lập tức khí đen trên vai toả ra.
“A Huyền!”
Tôi kết ấn lan hoa chỉ và khoanh chân ngồi xuống. Sư tỷ đổ nến lên vết thương của tôi.
“Bảo vệ vị trí và không được di chuyển.”
Sư tỷ gật đầu.
Ma nữ tìm được cơ hội đến lấy mạng Giang Dạ Hành.
Pháp ấn ngăn cản cô ta bước vào, tôi nhắm mắt lại.
“Ở trong vòng tròn và đừng bước ra ngoài.”
Dường như ma nữ vừa mới chú ý tới vòng máu trên mặt đất.
Vong hồn trẻ em đằng kia vẫn dựa vào bản năng đánh vào phù chú bằng máu, bỗng da của nó bị kéo lên.
Tôi mở to mắt.
Ma nữ ném thẳng nó lên ngay phía trên vòng tròn máu, vong hồn trẻ em đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Tuy nhiên, âm khí đã tạo ra một khoảng trống cho ma nữ.
Cô ta nhanh chóng đưa tay ra kéo Giang Dạ Hành và chị Hoa ra ngoài.
Chị Hoa sợ đến mức hai chân chà xuống đất, vừa kịp lúc đá vong hồn trẻ em ra khỏi vòng máu.
“Đại sư, cứu tôi.”
Vong hồn trẻ em mờ mịt.
Vòng máu hoàn toàn mất đi tác dụng.
23
Tôi rút sợi dây đỏ ra khỏi cổ.
Chắp tay trước ngực.
“Ta lấy thân hoá thiên châu, thu.”
Sợi dây màu đỏ càng lúc càng rộng, ma nữ bị mắc kẹt trong đó không thể thoát ra được.
Chị Hoa và Giang Dạ Hành gần như đã được cứu.
Gianh Dạ Hành bị thủng mười lỗ trên ngực, lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Chị Hoa ôm lấy cơ thể hắn và nói: “Dạ Hành, Dạ Hành, cậu sao rồi?”
“Đại sư, xin hãy cứu cậu ấy.”
Tôi đứng dậy khỏi mặt đất, không buồn cũng không vui.
“Tam Sát Tụ Quỷ Trận, nếu không còn cha mẹ thì sát khí có thể nhập vào vợ chồng.”
“Baidu của Giang Dạ Hành cho thấy anh ta là một đứa trẻ mồ côi và độc thân. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến các người lại ác độc như vậy.”
“Bản thân phạm tội nhưng lại không muốn gánh lấy.”
Chị Hoa thoáng chốc bất an.
“Đại sư đang nói cái gì vậy? Dạ Hành không có…”
Ma nữ đột nhiên lên tiếng, ngắt lời chị Hoa.
“Tôi đã tốt nghiệp đại học và xin làm trợ lý.”
“Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ không an phận nào với Giang Dạ Hành. Chính hắn nói với tôi rằng hắn thích tôi, yêu tôi, hắn không thể sống thiếu tôi.”
Sợi dây màu đỏ quấn chặt đến mức ma nữ không thể cử động được, chỉ có một đôi mắt to như hạt châu hung tợn đang nhìn chằm chằm về phía Giang Dạ Hành.
“Tôi đã bị anh ta lừa để lấy giấy đăng ký kết hôn. Vì sự nghiệp của anh ta nên chúng tôi chưa bao giờ công khai chuyện này.”
“Nhưng vào ngày cưới, anh ta đã đánh tôi bất tỉnh và rút hết máu trên người tôi, xương cốt của tôi bị chôn vùi dưới biệt thự.”
“Linh hồn của tôi mắc kẹt trong cái biệt thự này, không thể đầu thai chuyển thế. Tôi còn phải nhìn hắn hôn nhau và lên giường với người đại diện.”
“Hóa ra mọi thứ đều là để lừa gạt tôi.”
Ma quỷ không có nước mắt, thứ chảy ra đều là máu.
Chị Hoa muốn phản bác: “Cô nói bậy!”
Nữ quỷ cười lạnh nói: “Các người còn vì cái khí vận gì đấy mà muốn lừa bán trẻ em, nhưng lại phát hiện, nếu muốn tụ trận thì chỉ có thể dùng cốt nhục thân sinh của Giang Dạ Hành.”
“Vậy là cô đã mang thai đứa con của hắn, và vào ngày đứa trẻ chào đời, giống như tôi, toàn bộ máu trong cơ thể nó cũng bị rút hết.”
Nguyên nhân khiến vong hồn trẻ em tìm cách trả thù chị Hoa là vì vậy.
Bởi vì chị Hoa là mẹ ruột của nó.
Ánh mắt Giang Dạ Hành thâm trầm, môi trắng bệch.
Chị Hoa cúi đầu không nói gì, nhưng ma nữ vẫn chưa kết thúc.
“Nếu các người dám làm thì tự gánh chịu hậu quả, tôi đợi ngày hôm nay đã lâu lắm rồi.”
“Giang! Dạ! Hành! Phải! Chết!”
Cô ta tập trung toàn bộ quỷ khí bên trong cơ thể, muốn xé bỏ phong ấn trên sợi dây đỏ.
Tôi gõ ngón tay lên trán ma nữ.
“Vòng nhân quả, Giang Dạ Hành lợi dụng cô thì kiếp sau tất nhiên sẽ phải trả.”
“Hôm nay nếu giết anh ta, nhân quả sẽ bù trừ, mất nhiều hơn được.”
24
Ma nữ nhìn tôi.
“Chẳng lẽ tôi phải từ bỏ cơ hội khó có được này sao?”
“Vậy tôi chết vô ích rồi!”
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, chuẩn bị biến từ lệ quỷ thành la sát.
Tôi lắc đầu với cô ta: “Giang Dạ Hành đã làm nhiều chuyện tà ác, lại có âm khí hấp dẫn ma quỷ, nhất định sẽ nghèo khó bệnh tật suốt đời.”
“Để so sánh, cô nghĩ chết dễ hơn hay sống không bằng chết khiến cô hả giận hơn?”
Ma nữ nhất thời không nói nên lời.
Tôi nói thêm: “Ngẩng đầu ba bước có thần minh, công lý không bao giờ vắng bóng.”
Ma nữ sẵn sàng đầu thai.
Nhưng tiền đề là phải xem được số phận của Giang Dạ Hành và chị Hoa.
Tôi đã đồng ý.
Sư tỷ nháy mắt với Thẩm Phàm.
Thẩm Phàm lấy điện thoại di động ra, ngồi xổm trước mặt chị Hoa: “Mời thanh toán.”
Tôi nhắc một câu.
“Đừng quên tiền thiên châu, thêm một trăm nghìn.”
Chị Hoa nhìn tôi và lệ quỷ vài lần, cuối cùng không còn cách nào khác là phải trả tiền.
Thời gian chỉ đúng ba giờ.
Ta dùng bùa thu thập nữ quỷ vào trong phù chú, cũng không quên thu luôn đứa bé trên mặt đất.
Đi ra khỏi biệt thự.
Trăng máu dần mờ đi.
Tôi lấy điện thoại ra và nói: “Này, đây có phải là đồn cảnh sát không?”
“Có hai thi thể được chôn dưới biệt thự xx, hung thủ chính là chủ nhà.”
25
Sư tỷ và Thẩm Phàm đã ký hiệp nghị bảo mật.
Còn tôi thì không.
Trời đã quá muộn rồi.
Thẩm Phàm tìm đại một khách sạn, đặt ba phòng.
Sáng sớm chưa dậy đã nghe thấy Thẩm Phàm gõ cửa.
Anh ta giơ điện thoại di động lên nói: “Vương Đạo, Vương Huyền, mau xem tin tức.”
[Một tiểu sinh nổi tiếng ở thành phố nào đó, tên Giang Dạ Hành đã giết chết hai người liên tiếp. Bằng chứng xác thực và anh ta đã bị bắt!]
[Nam minh tinh nổi tiếng Giang Dạ Hành bị đi tù vì tội giết người, người quản lý của anh ta lại là đồng phạm!]
Có vẻ như cảnh sát đã điều tra rõ ràng.
Có rất nhiều lời chửi rủa trên mạng.
“Từ lâu tôi sớm biết hắn không phải người tốt, bà kia cũng là một con khốn nạn.”
“Giết người thì đền mạng, là anh ta muốn tự tìm chỗ chết.”
“Tôi hâm mộ anh ta năm năm nhưng đã thoát fan vì tôi biết được bộ mặt thật của anh ta từ lâu.”
“Tôi đã sắp xếp xong chứng cứ, muốn xem thì tìm tôi.”
…
Tôi uể oải ngáp một cái.
Chiếc bùa trên bàn rung chuyển.
Tôi đã nói rồi, nếu không có Tam Sát Tụ Quỷ Trận thì cùng lắm bọn họ cũng chỉ gặp vận rủi mà thôi.
Giờ phải trải qua phần đời còn lại của mình trong tù.
Trên đường về, như đã thỏa thuận, trước tiên Thẩm Phàm chuyển cho tôi một triệu.
Phần còn lại sẽ chia đều với sư tỷ.
Sư tỷ ngồi ở ghế phụ xua tay nói: “Để lại cho tôi năm trăm, còn lại chuyển cho A Huyền đi.”
Thẩm Phàm không hiểu.
Sư tỷ cười nói: “Tôi đã tính toán cho A Huyền rồi, nguyện vọng lớn nhất của con bé chính là lấy vàng lót đường vào sư môn. Là sư tỷ, tất nhiên phải hoàn thành tâm nguyện của con bé.”
Sư tỷ vẫn là sư tỷ trước kia.
26
Tôi bày tỏ ý từ chối.
“Sư tỷ, tự em cũng có thể kiếm tiền.”
Chị ấy quay lại nhìn tôi: “Cả ngày ở trên núi, kiếm tiền thế nào?”
…
Thế là sau này tôi đã nhìn thấy tài khoản chính của sư tỷ đang lảng vảng trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi.
Vào thời điểm đó, số người trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi đã vượt quá 100.000 người.
Sư tỷ nghiến răng nghiến lợi.
“Chết tiệt, có nhiều người hơn cả phòng phát sóng trực tiếp của chị.”
“Nhìn thấy nhà mi giàu có, chị đây còn đau đớn hơn cả chết.”
Ồ.
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Hai ta giống nhau quá đi mất.
-HẾT-