Phật Tử, Phật Nữ Là Đồ Giả Mạo

1


Tôi đang miệt mài vẽ bùa tại đạo quán. Bỗng trước mắt, vệ sĩ áo vest giày da quỳ kín cả một khoảng đất.

“Nhị tiểu thư! Chúng tôi đến đón người về nhà.”

“Đừng nhận bừa người thân! Bần đạo bán nghệ không bán thân.”

Tôi nhìn phòng livestream bày cả một bàn bùa chú, lắc đầu như đánh trống bỏi.

“Nhị tiểu thư, là lão phu nhân phân phó chúng ta đến. Đợi người về nhà sẽ biết.”

Trời đất!

Sống mười tám năm, lần đầu tiên tôi thấy dưới cổng đạo quán, xe Maserati xếp thành hàng dài như thể không cần tiền.

“Vậy cũng không được, mẻ bùa này còn chưa bán hết.”

 

Quản gia phất tay một cái, “Tít” “Quẹt thẻ thành công”, hàng trong phòng livestream trong nháy mắt bán hết. Các sư huynh sư đệ trong nháy mắt sáng rực hai mắt. Họ nhanh chóng gói ghém số bùa tôi tích góp nhiều năm, cùng với tôi, người sống sờ sờ này, nóng lòng nhét vào ghế sau Maserati.

“Cung tiễn, cung tiễn…”

 

Trong Thiên Cơ Quán, tiếng chuông mõ thanh thoát vang lên khoan thai. Các sư huynh sư đệ ở cổng vui mừng khôn xiết, nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Tôi lờ mờ cảm thấy chuyến đi nhận người thân này không đơn giản đâu, không đơn giản đâu, có uẩn khúc đây, có uẩn khúc đây.

 

Vác theo bọc hành lý, đứng trước biệt thự nhà họ Hoàng Phủ, tôi gặp bố mẹ trong truyền thuyết. Năm đó họ đưa một trong hai đứa con sinh đôi là tôi đi tu đạo, thoáng chốc đã mười tám năm. Chẳng lẽ lương tâm trỗi dậy, cuối cùng cũng nhớ đến tôi, đứa con lưu lạc bên ngoài?

Bố tôi lảng tránh câu hỏi này.

“Lão tổ tông trong nhà muốn đón con về, đã về rồi thì cứ ở lại đi.”

Mẹ tôi qua loa một câu.

“Lão tổ tông? À, là bà nội phải không?”

“Dạ, bà nội đang ở viện dưỡng lão, chúng ta mỗi cuối tuần đến thăm bà. Chị hai, mỗi ngày chị làm gì vậy?” Em trai Hoàng Phủ Thanh Tùng tò mò hỏi.

“Niệm kinh, viết chữ, vẽ bùa.” Tôi thành thật khai báo, lại thêm một câu, “Còn phải quản lý sổ sách.”

“Vẽ bùa? Bùa gì vậy?”

“Bùa quỷ.”

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, tiếng cười của người nhà và người giúp việc vang lên bên tai.

“Con có tiền tiêu hàng tháng không?”

Bố tôi – Tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thành Khánh Thụy – lên tiếng.

“Con có tiền tiêu vặt, sư phụ mỗi tháng đều cho tiền lãi.”

“Ba trăm…”

“Có ba trăm thôi á? Nói gì vậy hả?” Bố tôi cau mày ngắt lời tôi, quay sang dặn dò quản gia: “Đưa cho con bé một cái thẻ phụ.”

Nghe vậy, sắc mặt mẹ tôi không khỏi thay đổi, có vẻ như muốn nói lại thôi.

“Về hạn mức, mỗi tháng đường đường là thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Khánh Thụy, tiền tiêu vặt ba trăm là sao?”

“Sư phụ đối xử với con rất tốt, thật ra…”

Tôi định giải thích thì bị người bước vào từ cửa cắt ngang.

“Sao lại có một nữ đạo sĩ ở đây? Mời Phật tử đến buổi đấu giá còn chưa đủ hay sao?”

Cô gái ở cửa mặc một chiếc sườn xám xẻ cao, nhíu mày liễu xinh đẹp, không giấu nổi vẻ chán ghét trên khuôn mặt.

“Chị cả, đây là chị hai, vừa mới từ đạo quán trở về.” Em trai Hoàng Phủ Thanh Tùng vẫy tay cười nói.

Người đẹp sườn xám rõ ràng sững sờ.

“A Di Đà Phật! Hóa ra cũng là người nhà họ Hoàng Phủ của tôi.”

“A Di Đà Phật?”

Chẳng lẽ chị ấy tu Phật, trước giờ không biết đến sự tồn tại của tôi?

Tôi nghi hoặc nhìn bố mẹ.

“Chị con tâm hồn hướng Phật, thanh tâm quả dục, ăn chay niệm Phật cầu phúc cho gia đình, những năm qua thật khổ cho con bé.” Bố tôi nói với vẻ cảm khái, “Mau gọi chị đi.”

“Chị.”

Tôi chắp tay chào, không chút để tâm gọi một tiếng.

“Không dám nhận cái vái này của em, chị đi chép kinh ở Phật đường đây.” Giọng chị tôi nhỏ nhẹ yếu ớt, như thể bị thứ gì đó kẹp qua.

Ừm, sư tỷ đã nói, đây là “giọng kẹp” đang thịnh hành dưới núi, đàn ông đều thích giọng điệu này.

Chị gái Phật tử liếc nhìn tôi một cái, chắp tay vái chào, mỉm cười nhạt rồi nhẹ nhàng rời đi.

Nhìn chằm chằm vào đường cong lắc lư dưới lớp sườn xám nửa trong suốt của chị gái, tôi không khỏi hít một hơi lạnh.

“Nghiêng xương chậu! Chắc chắn là nghiêng xương chậu! Nghiêng đến mức cần nắn xương rồi.”

Phải tìm cơ hội nhắc chị ta đi chữa bệnh mới được.

“Chị hai à, chị cả được mệnh danh là tiểu Bồ Tát, chính là kiểu người an nhiên tự tại như vậy đấy, chị đừng giận nha.” Em trai vội vàng giải thích.

Tôi giận cái gì chứ.

Loài sinh vật được gọi là Phật Nữ này khiến tôi sùng bái đến mức hai mắt sáng rực.

Thật đẳng cấp!

Thật phong cách!

Nhờ có hào quang Phật Nữ mà livestream bán được khối hàng giá trên trời luôn!

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.